Ninh Tú Phân sửng sốt, mất tự nhiên: “Còn có người thích người khác báo mình cơ à?”
Vinh Cẩm Thiêm yên lặng nhìn cô, giọng nói anh nhẹ nhàng: “Có phân biệt người đó, nếu là em thì anh rất thích.”
Nhịp tim Ninh Tú Phân gia tăng, hôm nay công tử Vinh không chó cũng không phải thẳng nam sắt thép, miệng anh rất ngọt, ngọt đến mức khiến mặt cô nóng bừng.
Cô mở to mắt, ho nhẹ: “Vậy thì sao? Khi mới quen chúng ta đã hứa sau này sẽ giúp đỡ lẫn nhau rồi mà. Thôi anh về đi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn khuôn mặt hồng hào của cô gái trước mặt, rất thẳng thắn kéo cô vào lòng: “Tạm biệt đối tượng nhé, có hôn chúc ngủ ngon không?”
Trong sách viết…
Đồ vật của giai cấp tư sản không phải cái nào cũng xấu, chúng ta phải tiếp thu tinh hoa, loại bỏ cặn bã!
Ninh Tú Phân bị anh ôm thì cả khuôn mặt nhỏ đỏ lên trông thấy, cô khẩn trương đẩy đẩy lồng ngực anh: “Chúng ta đang ở dưới ký túc xá đó, anh vẫn là anh họ trên danh nghĩa của em đấy, giữ chút mặt mũi đi!”
Anh cái tên thẳng nam sinh cuối 79 đầu 80 kia học mấy thứ này ở đâu chứ! Chẳng lẽ lúc còn bé ở nước ngoài anh tiếp thu mấy thứ này à?
Vinh Cẩm Thiêm không buông tay mà ngược lại đè lấy cái eo thon của cô, không cho cô chạy: “Đây là đường ở cửa sau ký túc xá, không có ai đâu.”
Ninh Tú Phân cảm nhận được cánh tay cứng như sắt thép của anh, cô biết anh sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chó con không nếm chút ngon ngọt thì làm gì muốn buông tay.
Cô ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nói: “Vậy anh cúi đầu đi, nhắm mắt lại.”
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt lại, tâm trạng anh rất tốt cúi đầu xuống, chỉ một thoáng sau anh cảm giác trên mắt và má mình có loại xúc cảm ướt át mềm mại.
Bờ môi cô gái nhỏ vừa mềm vừa thơm, hôn người ta mà như hôn cả lên trái tim anh khiến cả người anh chìm trong cảm giác nhẹ nhàng kỳ quái.
Công tử Vinh được hôn mà cứ như bị điểm huyệt.
Ninh Tú Phân nhân cơ hội đẩy anh ra, chạy nhanh như một làn gió, phòng ngừa chó con biến thành sói!
Chỉ còn lại anh Vinh với dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Hồi lâu sau anh mới nhẹ nhàng lái xe về ký túc xá, tắm rửa xong nằm trên giường, sách đã cầm trong tay rồi mà anh vẫn không đọc nổi một chữ nào.
Dứt khoát che sách lên mặt, mùi mực in thoảng trong không khí, khoé môi anh vẫn nhếch lên mãi không thấy hạ xuống.
Thì ra, bị con gái nhà người ta hôn hai cái là cảm giác này à!
Mặc dù hai lần anh ép thỏ lông quăn hôn mình nhưng lần nào cũng cảm thấy phê.
Nhưng lúc cô chủ động nhẹ nhàng hôn anh, cảm giác vẫn tốt hơn nhiều…
…
Chỉ còn hai ngày nữa thôi sẽ đến ngày huấn luyện bắn bia của tất cả các thành viên.
Hầu hết người bắn bia cách 100m đều không bắn trúng bia, có thể bắn vào bia cũng đã không tệ rồi!
Chỉ có Ninh Tú Phân và hai thiếu niên khác là bắn mười viên đạn thì thành tích đều được ít nhất 90 điểm trở lên.
Hai nam sinh kia đã xuất ngũ rồi, chỉ mình Ninh Tú Phân là khiến các huấn luyện viên phải kinh hãi, hoài nghi vì sao cô có thể làm thế.
Ninh Tú Phân nói trước kia cô là dân tay ngang mấy năm, cũng từng cùng dân binh trong thôn bắn bia vài lần, khi đó thành tích bắn súng của cô không thua kém gì dân binh.
Đây là lời nói thật, từ nhỏ mắt cô đã tốt rồi, cô có thể nhìn thấy dòng cuối cùng trên bảng đo thị lực đó!
“Đôi mắt to đen láy của em không vô ích đâu, trời sinh dành cho ngắm súng.” Kim Dương khá là nể phục.
Rất nhiều nghề nghiệp cần có thiên phú, Ninh Tú Phân là một mầm mống tốt nhưng chẳng qua là không ai sẽ để một nữ sinh Phục Đán nũng nịu trở thành tay bắn tỉa cả.
Mọi người thở dài cảm thán một chút là xong. Chỉ có Ninh Tú Phân quay đầu lại, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn về phía sân tập bắn trên núi.
Huấn luyện viên Vinh, người lạnh lùng đứng quan sát sân tập bắn trên đỉnh núi đang thống kê điểm bắn bia của đám sinh viên, anh nhẹ nhàng nhếch khoé môi, con thỏ lông quăn này quả không lừa anh mà, cô thật sự rất có tài bắn súng đấy.
Với khẩu súng hỏng cũ kia mà có thể đạt được số điểm 90 đó.
Anh không đồng ý cũng phải đồng ý dạy cô cách bắn súng ngắn, xếp thời gian thôi.
Bọn họ quay về lúc mặt trời lặn phía tây.
Ninh Tú Phân vừa mới tắm rửa sau khi tập bắn bia về thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Sở Hồng Ngọc vang lên bên ngoài: “Ninh Ninh, hình như chị vừa thấy bố mẹ nuôi của em đi đến tòa nhà khu công nhân viên chức. Bọn họ không quay về tìm thầy Đường đâu đấy chứ?”
Ninh Tú Phân nhíu mày, chỉ có thể vội vàng lau tóc rồi thay một bộ váy chuẩn bị xuống tầng.
Bọn họ đi tìm ông Đường bà Hạ để làm gì!
Sở Hồng Ngọc nhìn đầu tóc bù xù với dáng vẻ gấp gáp của cô.
Sau đó cô ấy lấy chiếc kẹp tóc màu đỏ acrylic lúc trước kẹp lên mái tóc ẩm ướt của Ninh Tú Phân: “Cô gái phải biết chú ý ngoại hình, đừng làm ảnh hưởng bản thân nha.”
Trên tờ báo của trường đã có một bài báo được viết bởi một sinh viên năm cuối khoa báo chí…Bài văn phê phán người mẹ nuôi độc ác ép bán con gái nuôi hiện đang theo học Phục Đán của mình.
Sở Hồng Ngọc và Nghiêm Dương Dương là hai người bạn thân của cô, đương nhiên sẽ không quá coi trọng đám người Ninh Cẩm Vân làm gì cả.
Ninh Tú Phân vỗ vỗ tay của cô ấy, ra hiệu cô ấy yên tâm: “Em biết mà.”
Ninh Tú Phân vội vàng bước ra ngoài, đạp xe đạp đi về phía ký túc xá công nhân viên chức.
Quả nhiên, cô vọt xuống dưới khoa dạy của bọn họ, vội vàng dừng xe, đang định đi tìm ông Đường thì suýt chút nữa đụng phải người khác.
“Cẩn thận!” Đối phương đỡ lấy cánh tay cô.
Ninh Tú Phân ngẩng đầu một cái thì nhận ra là Vu Cường, anh ta đứng quá gần khiến cho Ninh Tú Phân cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng anh ta đứng ngăn ở đầu cầu thang, cô không vào được.
Ninh Tú Phân lùi lại một bước: “Rất xin lỗi, anh có thể nhường đường được không?”
Vu Cường nhìn cô bé nhỏ hơn anh ta mười tuổi trước mặt. Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc dài đến thắt lưng được uốn thành những lọn sóng to tuyệt đẹp.
Từ khoảng cách này anh ta có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng từ mái tóc dài và thân thể mềm mại của cô.
Chiếc kẹp tóc màu đỏ gần tai cô gái và chiếc váy Bragi kẻ sọc tím trắng theo phong cách Liên Xô khiến cô trông như một đoá hoa tươi tắn rạng rỡ.
Đôi mắt của Vu Cường loé ra một tia sáng kỳ lạ: “Tiểu Ninh à, lại đến tìm ông Đường bà Hạ đấy à?”
Ninh Viễn cố chịu đựng sự thiếu kiên nhẫn: “Ừ.”
Vu Cường bỗng nhiên cười cười: “Tiểu Ninh xinh đẹp nhưng cũng đừng có thái độ xấu xa như vậy chứ. Khi nào rảnh thì đến nhà anh chơi nhé, mẹ anh làm bánh bao rất ngon, bán rất chạy.”
Ninh Tú Phân mặt không biểu tình nhìn khuôn mặt dài như ngựa của Vu Cường: “Các người lại muốn làm gì?”
Vu Cường thở dài, không có ý nhường đường: “Tiểu Ninh à, chúng ta đều là hàng xóm mà, có hiểu lầm thì nên giải chứ không nên kết thù làm gì, em nói như vậy cũng không tốt nha, cả nhà chúng ta rất mong em đến làm khách đấy.”
Ninh Tú Phân có chút buồn nôn, cô nguy hiểm nheo mắt lại, thật sự tưởng cô cho anh ta mặt mũi đấy à!
Đột nhiên một giọng nam trong trẻo vang lên: “Là Ninh Tú Phân sao?”
Sau đó Vu Cường bị người phía sau kéo mạnh một cái, anh ta lảo đảo bị ép nhường đường lên hành lang.
Lúc này Ninh Tú Phân mới nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú chững chạc đứng sau lưng anh ta, anh mặc áo sơ mi sọc xanh, hào hoa phong nhã.
Cô sững sờ: “Trưởng khoa Đường?”
Đường Quân lạnh lùng nhìn Vu Cường rồi lại gật đầu với cô: “Bố em với mẹ em đang chờ em ở chỗ thầy Đường.”
Vu Cường liếc xem người đàn ông trông như cán bộ đang nhìn mình chằm chằm này, cũng không xác định được thân phận của đối phương.
“Hừ!” Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi lại nhìn Ninh Tú Phân, quay người đi lên tầng hai.
Ninh Tú Phân khách khí nói với Đường Quân: “Cảm ơn anh ạ.”
Đường Quân cau mày: “Người đó là ai? Bố mẹ em có biết anh ta có ý đồ với em không?”
Ninh Tú Phân sửng sốt, cô không nghĩ anh ta lại thẳng thắn như vậy, cô lắc đầu: “Nhà anh ta ở tầng hai, lúc trước cãi nhau với nhà ông Đường bà Hạ ạ, nhưng mà đây là trường học nên bọn họ chắc không dám làm gì đâu.”
Đường Quân không quá đồng ý: “Em đấy, một nữ sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn, gần đây an ninh không tốt lắm. Tốt nhất là báo cho sư phụ Ninh biết một tiếng.”
Ninh Tú Phân không mặn không nhạt gật đầu: “Trong lòng em biết rõ mà.”
Nói xong cô lại nhíu mày nhìn về phía Đường Quân: “Sao trưởng khoa Đường lại tới chỗ của ông em thế?”
Đường Quân nói: “Sư phụ Ninh muốn tới cảm ơn thầy Đường, trước kia anh cũng là học sinh Phục Đán nên dẫn bọn họ tới khu của giáo viên.”
Song, anh ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Tuổi em còn nhỏ lắm, cũng đừng gọi anh mấy tiếng trưởng khoa Đường này kia, em lại không cần anh phải làm gì, cứ gọi anh là anh Đường đi.”
Tính cách anh ta cởi mở thẳng thắn, ngược lại khiến Ninh Tú Phân có chút xấu hổ.
Người ta vừa giải vây cho mình, cũng có ý tốt, tuổi tác và thân phận cũng vẫn ở đây.
“Anh Đường ạ.” Cô ho nhẹ một tiếng sau đó cùng Đường Quân bước vào cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất