Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân ngơ người, mắt mở to.
Nụ hôn của Vinh Cẩm Thiêm trúc trắc, thô lỗ lại mang theo sự ngang ngược không được xía vào.
Hương vị bạc hà nồng đậm tươi mát theo đôi môi mỏng của anh bao phủ lên môi cô, gần như thoáng cái đã thấm đẫm khoang miệng của cô.
Ninh Tú Phân tim đập thình thịch, gần như ngạt thở, cô vùng vậy theo bản năng: “Ừm… Không… “
Nhưng dáng người nhỏ bé của cô trên người anh giống như bị con thỏ bị thợ săn bắt được, cổ tay gầy nhỏ bị anh trói lên đỉnh đầu bằng thắt lưng.
Sự giãy giụa của cô tựa hồ làm anh tức giận, động tác chặn miệng cô của Vinh Cẩm Thiêm càng thô lỗ hơn, khoác hoàn toàn với diện mạo lạnh lùng của anh.
Môi lưỡi của anh mang theo tính xâm lược mà đấu đá lung tung, lướt qua mỗi chỗ mềm mại nhất trong miệng cô, giống như đang thưởng thức món ngon dành riêng cho mình.
“Sao lại không? Em là vợ tôi, hay em ghét tôi?”
Anh nâng mặt cô, hơi thở hơi gấp gáp, nhưng giọng nói lại rành mạch đến mức cay nghiệt.
Đầu óc Ninh Tú Phân trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, liều mạng giãy giụa, đôi mắt to ẩm ướt vì xấu hổ: “Tôi không có, nhưng mà…”
Vinh Cẩm Thiêm không định tranh cãi với cô, hơi nhếch môi nhìn chằm chằm cô: “Không ghét là được, em từng nói em thích khuôn mặt và dáng người của tôi”
Nói rồi, anh không đợi cô nói nhảm thêm gì nữa mà cúi đầu trúc trắc lại hung ác hôn lên môi cô lần nữa.
Chỉ cần đôi môi mỏng của anh rời khỏi miệng cô, sẽ được thay ngay bằng ngón thay thon dài trắng nõn ép đầu lưỡi trong khoang miệng mềm mại của cô.
Đây là cách giữ chặt con tin của kẻ thù lúc ẩn nấp khống chế, không cho đối phương lên tiếng.
Nhưng lúc này, cô bị ép mở miệng và ngậm ngón tay anh, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, tràn đầy tình dục khiến anh không khỏi nheo mắt lại.
Tức giận và dục vọng giống như lửa và dầu bổ sung cho nhau.
“Anh… Khốn nạn…” Cô gái dưới thân khóc muốn đạp anh, nhưng tất cả sự phản kháng của cô chỉ dẫn đến “trừng phạt” nghiêm trọng hơn.
Vinh Cẩm Thiêm rút ngón tay ra, lười cởi từng cúc nên anh dứt khoát xé toạc áo len mỏng của cô.
Tay anh đưa sâu vào, thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô lân nữa.
Hóa ra mùi vị cô gái nhỏ là thế này, vừa mềm vừa đáng yêu lại ngọt ngào…
“Ưm…” Cơ thể mềm mại dưới thân anh run lập cập, nhưng vì không gian và khoảng cách di chuyển có hạn nên giống như cô đang nhét phần mềm mại của mình vào tay anh vậy.
Anh suỵt nhẹ trong miệng cô, hơi thở trở nên nặng nề, không kiêng dè gì mà xoa nắn lôi kéo.
Môi Vinh Cẩm Thiêm rơi xuống cổ nhỏ của cô, cởi quần cô.
“A hu hu… Không muốn! Đừng mà! Tôi không muốn!” Ninh Tú Phân hoảng sợ, hoảng loạn bật khóc.
Trong lòng cô tràn ngập cảm giác xa lạ chưa có sự chuẩn bị, sự hoang mang và sợ hãi khi bị cưỡng ép.
Tay Vinh Cẩm Thiêm ngưng lại, anh thở hổn hển cúi đầu nhìn cô gái khóc như mưa dưới thân.
Anh nhắm mắt, kìm lại sự kích thích nóng bỏng muốn chiếm hữu cô của mình, nới lỏng thắt lưng trói cổ tay cô: “Tại sao em lại chống cự việc sinh hoạt vợ chồng như vậy, đây là nghĩa vụ của em.”
Ninh Tú Phân vừa rơi nước mắt vừa liều mạng đẩy tay anh ra, nói năng lộn xộn: “Chúng ta không phải thật… Vợ chồng… Tương lai anh… Anh có… Vợ!”
Anh điên à, loạn hết rồi!
“Chỉ cần em không gây ra chuyện gì trái pháp luật, thì hiện tại hay tương lai vợ của tôi, mẹ của con tôi không phải là em à?” Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày, lạnh lùng nói.
Lúc này Ninh Tú Phân mới nhận ra, trong lúc sợ hãi mình đã nói những lời không nên nói: “Tôi…”
May mà cô nói mập mờ không rõ nên anh cũng không hiểu.
Vinh Cẩm Thiêm niết cằm cô không biểu cảm: “Vì Âu Minh Lãng nên em không muốn sinh hoạt vợ chồng với tôi?”
Ninh Tú Phân co rúm lại, hơi nghi hoặc: “Liên quan gì đến cậu ta?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vào mắt cô, thấy sự hoài nghi trong đôi mắt đo đỏ.
Anh khẽ giật giật môi: “Tốt nhất không liên quan gì đến cậu ta.”
Ninh Tú Phân phát hiện sự tức giận giảm đi một ít, lúc này đầu óc cô bị hành động bất ngờ của anh dọa cho mơ màng mới hoạt động lại.
Bình tĩnh, cô phải cẩn thận đọ sức với anh.
Không nên hoảng sợ vì đang ở dưới vuốt hổ, nếu không tối nay chắc chắn sẽ bị Bạch Hổ “ăn thịt”.
“Cho nên, vì sao em không muốn?” Vinh Cẩm Thiêm nhìn chằm chằm cô gái dưới người mình.
Ninh Tú Phân bị anh nhìn đến mức nóng bừng cả người, càng không nói đến tay của anh vẫn còn trong áo cô, không đẩy ra được cũng khiến cô hoảng sợ.
Năng lực hành động của người đàn ông này vô cùng mạnh, đã xác định rõ ràng việc gì thì sẽ quyết tâm làm đến cùng.
Nếu cô không cho anh một lý do thuyết phục, thì bây giờ anh đã xử cô rồi.
Đầu óc Ninh Tú Phân vẫn còn choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng: “Ngay từ đầu tôi… Ngay từ đầu chúng ta đã nói là chỉ hợp tác…”
Phải kìm nén dục vọng khiến Vinh Cẩm Thiêm mất kiên nhẫn: “Vấn đề này tôi đã từng trả lời em rồi, tôi không thích nói nhảm.”
Ninh Tú Phân nghẹn lời, anh nói gì cơ, anh nói bởi vì cô từng vừa ôm vừa hôn anh, do cô “vượt quá giới hạn trước” nên phải chịu trách nhiệm với anh.
Cô còn không cách nào chối cãi, do cô trong lúc mơ màng đã coi anh như viên kẹo bạc hà mà liếm trong mơ.
Đôi mắt to của cô liếc ngang liếc dọc, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Bất ngờ quá, ít nhất… ít nhất cho tôi… cho tôi chút thời gian thích nghi với sự thay đổi này chứ!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhỏ nhắn đầy nước mắt dưới thân mình, rõ ràng bị dọa sợ chết khiếp, nhưng trong mắt vẫn đầy sự tính toán.
Con thỏ lông quăn muốn trốn nhưng không chạy được, khuôn mặt nhỏ bị nước mắt và sự ngượng ngùng ngâm đến mức vừa mềm vừa đỏ.
Quần áo trên người cô trở nên lộn xộn trong lúc giãy giụa, lộ ra một nửa eo trắng nõn, trông như đang đợi người đến ăn thịt vậy.
Anh cảm thấy tính nhẫn nại của mình không tốt lắm.
Vinh Cẩm Thiêm híp lại đôi mắt đen tối: “Tôi là ai?”
Ninh Tú Phân ngây ngốc, đổi chủ đề hơi nhanh đấy: “À… Vinh Cẩm Thiêm.”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Trả lời sai rồi.”
Ngón tay dài của anh trong áo cô thu lại, giống như đang bóp chặt trái tim cô.
Cả người Ninh Tú Phân cứng đơ, liều chết giữ chặt tay anh, khuôn mặt đỏ bừng suýt nữa hét lên: “Anh… Anh…”
“Tôi là ai?” Anh như một người thẩm vấn, bàn tay to còn lại ấn lên đầu gối cô muốn kéo ra.
Tai và cổ Ninh Tú Phân đỏ bừng, chợt cô hét lên: “Vinh… Cẩm Thiêm… Anh là người đàn ông của tôi!”
Cuối cùng cô cũng học khôn được một lần.
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười: “Ừ.”
Cô dùng sức ấn tay anh như vậy, hoàn toàn không để ý đến tay anh đang chạm ở đâu?
Ninh Tú Phân thấy nụ cười ấm áp lây ngày không gặp ẩn giấu trong khuôn mặt đẹp trai tà ác của anh, không hiểu sao tim cũng run lên.
Cô cuống quýt quay mặt đi, đã lâu rồi anh không cười như vậy.
Vinh Cẩm Thiêm : “Thả tay ra.”
Ninh Tú Phân căng thằng, lại hoảng sợ quay đầu nhìn anh: “Không phải tôi trả lời đúng rồi à? Anh đã đồng ý không động vào tôi mà!”
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Em không cho tôi rút tay, là muốn tôi tiếp tục xử em?”
Ninh Tú Phân cảm thấy trên ngực bị anh niết một cái, lúc này mới chú ý đến bàn tay cô sống chết giữ chặt của anh, khuôn mặt nhỏ nháy mắt lại đỏ bừng.
Ninh Tú Phân vội vàng buông tay, sau đó cảm thấy bàn tay to kia rút ra từ trong áo cô.
Xúc cảm từ những vết chai thô ráp cọ qua da thịt mềm mại, khiến cả cô run lên, ngón chân co rút lại.

Ads
';
Advertisement