Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Cũng chính buổi tối hôm đó, cậu ta còn biết được cuộc hôn nhân giữa Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm chỉ là hợp đồng, hai người không phải vợ chồng thực sự.
Hơn nữa cậu ta còn biết ông bà nội cô mấy nay đang lo lắng Vinh Cẩm Thiêm đi công tác nhiều ngày liền sớm muộn gì cũng xa mặt cách lòng với Ninh Tú Phân.
Bọn họ còn lo con ngỗng trắng như cậu ta sẽ đào góc tường, quắp Ninh Tú Phân nhà họ trốn mất.
Làm cậu ta lúng túng đến nỗi ngón chân móc ra được cái hố trong nhà vệ sinh, trông cậu ta vô đạo đức thế hả?
Nhất thời Ninh Tú Phân chẳng biết nói gì thêm, lần đó Âu Minh Lãng mượn nhà vệ sinh xong đi ngay nên cô cũng không biết vụ này.
Chỉ là lâu lâu Âu Minh Lãng sẽ nhìn cô thông cảm một cách kỳ lạ.
Hóa ra cậu ta đang thông cảm vì cô sắp phải ly hôn à?
“Tôi còn chưa lo thì cậu lo cái gì!” Ninh Tú Phân xua tay.
Cô cũng không có ý định xin vào đơn vị nào làm, cô tự nuôi mình được.
Nên cô cũng chẳng quan tâm việc ly hôn ảnh hưởng đến công việc và lựa chọn của cô.
Âu Minh Lãng cũng không quan tâm lắm đến việc Ninh Tú Phân ly hôn, nghe cô nói không để trong lòng thì cậu ta cũng an tâm.
Âu Minh Lãng nghiêm túc nói: “Tôi xin lấy nhân cách ra thề trước Các Mác… Tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu!”
Nghe thiếu niên mười chín tuổi vừa nghiêm túc vừa ngây thơ thề, Ninh Tú Phân cảm thấy lòng mình thật ấm áp.
Thời đại này vẫn có những người hồn nhiên trong sáng như cậu ta.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến cửa căn nhà nhỏ của Ninh Tú Phân, Âu Minh Lãng nhảy xuống xe ba bánh: “Tới rồi!”
Ninh Tú Phân đang chuẩn bị xuống xe thì một bàn tay to lớn xuất hiện đón lấy tay cô.
Vinh Cẩm Thiêm cao gầy chắn giữa hai người, anh lạnh lùng nhìn Âu Minh Lãng: “Cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Ninh về, cậu về được rồi, bạn học Âu.”
Âu Minh Lãng nhìn anh, môi giật giật, đột nhiên nhảy cẫng lên như ném bóng vào rổ, nghiêng đầu nhìn Ninh Tú Phân nói: “Mai đến trường gặp lại, bai!”
Nói xong, cậu ta vác cặp lên, chạy đi như một làn khói.
Ninh Tú Phân ló đầu ra khỏi bả vai Vinh Cẩm Thiêm đang chắn giữa nhìn nửa gương mặt của Âu Minh Lãng, bất ngờ mấy giây, suýt chút bật cười.
Tên nhóc này to gan thật!
“Thú vị nhỉ, có phải anh rất giống phụ huynh đang chen vào giữa trai gái đang yêu nhau không?” Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân ngẩng phắt lên nhìn đôi mắt phượng u ám lạnh băng của anh cạn lời: “Không… Không phải…”
Nhìn cứ như thiếu nữ thiếu nam yêu nhau bị phụ huynh bắt tại trận, Vinh Cẩm Thiêm nhếch mép: “Về phòng đi, anh có chuyện muốn nói.”
Đóng cửa dạy vợ, cô vợ bé nhỏ của anh cần được dạy dỗ rồi.
Tú Phân không biết vì sao nhìn vào mắt anh cô thấy hơi sợ: “Tôi không… Ừm, tôi còn phải dọn đồ một chút.”

“Em không cần dọn gì đâu, bà Hạ và ông Đường sẽ giúp em.” Vinh Cẩm Thiêm híp mắt nhìn.
Tóc anh ươn ướt, trên người có mùi hương mát mẻ quen thuộc sau khi tắm – một mùi hương cô cực quen.
Nhưng mà bây giờ anh cứ có cảm giác nguy hiểm, khiến Ninh Tú Phân thấy sợ như bị một con sói lớn theo dõi.
Cô cười gượng: “Không… Không được đâu… Họ lớn tuổi rồi, làm thế không hay lắm.”
Nói xong, cô quay người chạy vào sân.
Cô không biết vì sao mình lại muốn chạy, chỉ là cô muốn tránh xa người đàn ông trước mặt, nếu không thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện mà cô sợ.
Ngay giây tiếp theo, cô bỗng cảm giác cả người mất trọng lực…
Cô bị Vinh Cẩm Thiêm túm lên, vác trên vai, sải bước đi thẳng vào phòng.
“Vinh… Khụ khụ… Vinh Cẩm Thiêm… Anh thả tôi xuống… Ông… Bà…” Ninh Tú Phân cứ bị anh xách ngược lên, đầu choáng mắt hoa, muốn gào lên cũng không ra hơi.
Vừa há miệng cô đã bị sặc nước bọt ho khù khụ, muốn kêu cứu cũng không kêu nổi!
Chắc chắn anh cố ý!
Vào phòng, Vinh Cẩm Thiêm quăng cô lên giường, rồi nhanh tay khóa trái cửa.
Mặc dù ném lên giường, nhưng cũng không biết anh dùng cách gì mà Ninh Tú Phân lại không cảm thấy đau.
Chỉ là…
Nghe tiếng cửa khóa “cách” lanh lảnh kia, cô giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm: “Anh… Anh khóa cửa làm gì?”
Anh u ám nhìn cô, vừa cởi khuy măng sét trên áo sơ mi trắng, vừa đi về phía cô.
Nói dễ nghe thì trông như thợ săn ưu nhã cầm đao đi về phía con mồi của mình, nói khó nghe thì cứ như bác sĩ Hannibal thế kỉ sau đang cầm dao phẫu thuật đi về phía “bữa ăn” của gã vậy.
“Anh… Anh… Anh… Đứng lại đó, từ từ nói chuyện!” Ninh Tú Phân vội vàng lùi về phía sau.
Cô nhảy tót lên góc cửa sổ, phát hiện ra… Sao cô có thể nhảy xa vậy nhỉ?
À há, đoán xem?
Đó là vì chẳng biết từ khi nào hai cái giường đã bị kéo lại đặt cùng một chỗ, nên độ rộng mới thay đổi…
Bấy giờ Ninh Tú Phân bắt đầu đổ mồ hôi hột, cô cũng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa, giờ còn bảo không thấy có gì sai sai thì giả nai quá!
“Nói gì cơ?” Đồ tể đẹp trai mỉm cười, xắn một bên tay áo khác, đi về phía con thỏ của mình.
“Huhu anh nói tiếng người đi, anh đừng có thế, tôi sợ!” Ninh Tú Phân hét to, tiện tay nắm lấy cái chăn đôi che trước mặt làm chướng ngại vật.
Cô biết chẳng có tác dụng gì, nhưng có còn hơn không.
Vinh Cẩm Thiêm đứng bên cạnh giường, thong thả nói: “Ninh Tú Phân, em là vợ anh, anh không ly hôn.”
Ninh Tú Phân ngây dại, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói như vậy.
“Anh không sao chứ? Sao lúc đầu anh không nói vậy đi!” Ninh Tú Phân nói to hơn hẳn.
Vinh Cẩm Thiêm đứng yên tại chỗ, cánh tay thon dài cường tráng tràn ngập lực bộc phát tùy ý đút vào túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống, như một người thẩm vấn…
“Nếu em không ôm hôn sờ mó anh, thì hẳn mọi chuyện vẫn theo kế hoạch.”
Ninh Tú Phân trợn mắt: “Tôi làm vậy hồi nào… Chứ…”
Nói được một nửa cô đã bị ánh mắt lạnh lùng tra xét đầy áp bức của anh là cho nín.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được bản thân đang đối chọi với áp lực từ anh, khiến cô không thể nào chịu nổi.
Ninh Tú Phân ôm gối, hoảng hốt bất an mở to mắt: “Đó… Đó chỉ là sự cố thôi, chỉ có một hai lần như vậy… Thôi mà!”
Cô quên mất đa số người thuộc niên đại này vẫn rất bảo thủ trong chuyện quan hệ nam nữ.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt: “Ừ, em còn muốn mấy lần nữa?”
Ninh Tú Phân vội vàng cố gắng giải thích: “Không phải, ý tôi không phải vậy, nhưng cái đó không phải thật…”
“Anh không biết em học lỏm tư tưởng phương Tây đó từ đâu, nhưng anh không phải người thích gì làm nấy như em.” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng ngắt lời cô.
Ninh Tú Phân cứng đờ, mặt đỏ bừng: “Không phải tôi thích gì làm nấy, do anh cả…”
“Thảo luận kết thúc, em không có đủ lý do thuyết phục anh, Ninh Tú Phân.” Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình, lạnh lùng nói.
Ninh Tú Phân sững sờ còn chưa hiểu chuyện gì: “Gì cơ…”
Bóng người cao gầy đang đứng trước mặt bỗng đè một gối lên mép giường.
Cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bị lôi ra trước chăn, người bị ép lật mình xuống giường.
Ngón tay thon dài đóng kén do luyện súng mà ra giữ lấy vai và cằm cô, đặt cô nằm lên tấm chăn mềm mại.
Ngay sau đó, đôi môi xinh xắn của cô bị đôi môi mỏng lạnh băng hung hăng chặn lại.

Ads
';
Advertisement