Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Có lẽ, cô có phần không nỡ… những ngày cùng chung hoạn nạn.
Thói quen thật sự là thứ gì đó mạnh mẽ, khiến cho cô quen với sự tồn tại của anh.
Ninh Tú Phân khép hàng mi dài đen, trong mắt to giống như quả nho đen lóe lên ánh sáng phức tạp, vẫn hỏi thành lời: “Anh định về thủ đô sao?”
Vinh Cẩm Thiêm lắc đầu, thản nhiên nói: “Không, anh không về thủ đô, nơi sắp đi, anh không thể nói cho em biết được.”
Ninh Tú Phân sửng sốt, cô hiểu, công việc của anh khác biệt.
Ninh Tú Phân than nhẹ không thành lời, nuốt phiền muộn kia xuống, chỉ cười: “Vậy anh nhanh lên, tôi không cần quà gì đâu.”
Chính anh cũng không thuộc về cô, cô có tư cách gì đòi anh quà chứ?
Cô biết gần đây anh luôn đi trễ về sớm, có rất nhiều chuyện phải làm.
Hiện giờ rời đi như vậy, chỉ là một khởi đầu nhỉ?
Dần dần, thời gian anh rời đi càng ngày càng dài, luôn đến lúc trở lại thủ đô, sau đó càng ngày càng bận rộn.
Hơn nữa anh cũng gặp được vợ anh, kết hôn sinh con, địa vị càng ngày càng cao, về sau, vài năm có thể gặp người bạn từng chung hoạn nạn một lần đã không tệ.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái trước mắt giống như rất tiếp nhận chuyện anh rời đi, như thể không thèm để ý anh đi đâu.
Ánh mắt anh lạnh đi: “Em không có lời gì khác muốn nói sao?”
Chồng ra ngoài mười ngày nửa tháng, cô chỉ nói một câu, cũng không định hỏi thêm một câu, đến mức còn không dặn dò một câu về sớm chút
Ninh Tú Phân ngước mắt bình tĩnh nhìn anh: “Cần phải chú ý an toàn, hiện giờ là thời kỳ chính sách thay đổi, trị an có thể kém hơn trước kia, phải lên đường xuôi gió.”
Anh vốn không thuộc về nơi này, rồng bị vây nơi đầm nông, chim ưng bị nhốt trong lòng, một ngày nào đó phải quay về trời đất rộng rãi thuộc về mình.
Cô chúc anh có tiền đồ rộng lớn, thuận lợi bình an.
Là bạn bè, cô chỉ có thể nghĩ như vậy.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô thật sâu, chưa nói gì cả, xoay người rời đi.
Ninh Tú Phân sửng sốt, cô sâu sắc phát hiện tuy rằng Vinh Cẩm Thiêm chưa nói gì cả, nhưng hình như anh đang tức giận
Không biết vì sao, trong lòng cô cũng nặng trĩu.
Cứ như vậy đi, tức giận cũng được, không nên vọng tưởng chạm vào thứ không thuộc về cô.
Không cho người hy vọng chính là không để mình thất vọng!
Ninh Tú Phân lắc đầu, xoay người vào phòng, bận rộn nấu cơm.
Vinh Cẩm Thiêm ra cửa, đã nhìn thấy bà Hạ xách rau đứng ở cửa.
Bà cụ nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vinh Cẩm Thiêm đưa một lá thư cho bà cụ…
“Xe của Trần Thần đang ở ngoài ngõ nhỏ chờ cháu, nửa tháng này trong nhà có chuyện gì, có thể đến địa chỉ trên thư tìm lão Từ.”
Bà Hạ nhìn bức thư kia, bà ấy không đoán sai, anh vốn định đưa bức thư này cho Ninh Tú Phân.
Bà ấy nhìn Vinh Cẩm Thiêm, giống như đang nhìn kẻ ngốc, định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.
Sinh sống cùng nhau gần một năm, ít nhiều gì bà có thể phát hiện ra Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm còn chưa viên phòng!
Lần đó bà ấy đi tòa nhà bách hóa mua đồ, phải đi ngang qua trường Trung học số Hai trên huyện, vô tình nhìn thấy Âu Minh Lãng và Ninh Tú Phân ra ngoài khi tan học.
Tuy rằng nhìn chỉ như bạn học bình thường, còn có vẻ khiêu khích nhau, nhưng có câu… Không đánh không quen.
Miss Hạ cảm thấy mình khó chịu đến nếp nhăn nhiều thêm hai đường, đã cả đống tuổi rồi, còn phải quan tâm đến “Động vật nhỏ” trong nhà mình.
Bà ấy nhìn xe jeep quân đội của Vinh Cẩm Thiêm đang chờ ở đầu ngõ, chỉ có thể khoát tay với Vinh Cẩm Thiêm…
“Thôi bỏ đi, cháu đi đi, hy vọng sau khi cháu trở về, đầu óc có thể lớn thêm hai tuổi!”
Tuy rằng ngỗng trắng lớn cùng trường Ninh Tú Phân kia nhỏ tuổi hơn con sói ngốc Vinh Cẩm Thiêm này, nhưng cũng có vẻ là một nhân tài, rất có kiểu cách của lão Đường nhà bà ấy trước kia.
Có phải thằng ngốc Vinh Cẩm Thiêm này chờ, chờ… Tiểu Ninh bị ngỗng trắng lớn kia cướp thức ăn trong miệng sói, ngậm đi không?
Phương diện khác thằng ngốc này lợi hại cả, chỉ ở trên chuyện nam nữ là đồ khờ khạo kỳ quặc!

Hôm sau ngày Vinh Cẩm Thiêm đi là chủ nhật, tuy rằng Ninh Tú Phân nhìn giường bên cạnh trống rỗng, hơi vắng vẻ trong lòng.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay, tinh thần cô lại phấn chấn lên… hôm nay cô phải làm tú bà, không thể có sai lầm!
Vừa nghĩ vậy, cô nào còn để ý đến một chút cảm xúc phiền muộn nhỏ bé này nữa.
Không ai có thể làm chậm trễ cô kiếm tiền!

Sáng sớm, Ninh Tú Phân đeo khẩu trang, đạp xe ba bánh đã chất hàng từ trước đến rạp chiếu phim.
“Hự! Hự!” Cô nhanh chóng đạp xe đến nơi.
Đúng là chủ nhật, dòng người gần rạp chiếu phim nhiều nhát, cô vừa liếc mắt đã thấy ngỗng trắng lớn… Không, là Âu Minh Lãng vóc người cao cao kia.
Chiều cao của cậu ta vốn là hạc trong bầy gà, quần áo phong cách Thượng Hải kia của cậu ta càng khiến cậu ta chói mắt hơn.
“Ở đây, ở đây!” Ninh Tú Phân hưng phấn vẫy tay với cậu ta.
Khuôn mặt đẹp trai kiểu Hàn Quốc của Âu Minh Lãng sa sầm lại đi tới: “Tôi không muốn bán!”
“Không bán cũng phải bán, cậu đã nói, có chơi có chịu!” Ninh Tú Phân hài lòng nhìn ăn diện áo jacket phi công, quần jeans, giày trắng chơi bóng của cậu ta.
Âu Minh Lãng cắn răng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên: “Cậu đừng dùng ánh mắt như tú bà đó nhìn tôi, cậu là đồng chí nữ đấy!”
Ninh Tú Phân cười khì khì, nhanh nhẹn dỡ vải che trên xe của mình ra: “Được được được, cậu nhanh tới khuân đồ giúp tôi!”
Âu Minh Lãng không còn cách nào, đành phải hỗ trợ dỡ hàng.
Cậu ta thấy trên xe của Ninh Tú Phân có một vại gốm rất lớn, giống vại rau ngâm ngày trước, có một mùi chua ngọt kỳ quái.
Sau đó cô bê một hộp bột phấn màu trắng xuống.
Âu Minh Lãng chỉ cần dỡ các cốc trúc, còn có một cái biển bằng giấy, bên trên là chữ như rồng bay phượng múa của ông Đường…
Nước ngọt bong bóng mới Thượng Hải, sáu xu một cốc, uống ngọt như mật, thành đôi lại thành đôi!
Âu Minh Lãng: “…”
Cậu ta hiểu sơ Ninh Tú Phân định bán nước ngọt, nhưng chữ viết ở đây đúng là giậm chân giận dữ.
Ninh Tú Phân không thèm quan tâm cậu ta đang nghĩ gì, đẩy cậu ta tới trước, sau đó tạo dáng: “Cậu, đứng ở đây, phải cười, phải Smile, biết không!”
Đây chính là nguyên nhân cô muốn Âu Minh Lãng hỗ trợ… Diện mạo và ăn mặc của cậu ta rất phong cách Tây, đứng ở đâu chính là “Hàng Thượng Hải”, biển hiệu sống!
Trên trán Âu Minh Lãng nổi gân xanh: “Tôi đồng ý với cậu đi bán đồ, nhưng không đồng ý bán tiếng cười!”
Còn là bán tiếng cười cho nước có ga rẻ tiền sáu xu một cốc!
Ninh Tú Phân nhìn cậu ta nghiêm mặt, nhưng các cô gái xung quanh lại tò mò nhìn bọn họ từ xa.
Có một cô gái tóc ngắn hơi lớn mật đến gần: “Đồng chí, hai người bán nước ngọt gì vậy? Hàng Thượng Hải đến sao?”
Ninh Tú Phân nở nụ cười tươi với cô ấy: “Đúng thế, nước ngọt có ga thịnh hành nhất của Thượng Hải!”
Cô phát hiện cô gái tóc ngắn trước mắt đang vụng trộm nhìn Âu Minh Lãng, nói ngay: “Muốn một cốc không, đây là công thức do em họ tôi mang từ Thượng Hải về đấy.”
Vừa nghe Ninh Tú Phân là chị họ của thanh niên tuấn tú phong cách Tây Thượng Hải này chứ không phải người yêu, cô gái tóc ngắn kia vội cười ngọt ngào: “Chị họ à, vậy cho một cốc thử xem.”
Ninh Tú Phân cười hì hì: “Được!”
Cô biết có Âu Minh Lãng, hôm nay khai trương chắc chắn rất dễ dàng!
Đấy, có em gái há mồm gọi cô là chị rồi!
Ninh Tú Phân lưu loát cầm cốc trúc, đầu tiên múc một ít baking soda từ trong hộp màu trắng, lại dùng thìa múc một thìa nước chua ngọt trong vại đổ vào.
Baking soda gặp nước chua ngọt, nổi ngay lên một đống bong bóng.
“Cô cầm nhé, tiền cọc cốc ba hào, uống xong đưa cốc lại cho tôi, tiền trả lại cho cô!” Ninh Tú Phân đưa cốc tới.
Cô gái tóc ngắn này chỉ vì nói chuyện với anh zai phong cách Tây Thượng Hải Âu Minh Lãng này nên mới mua nước ngọt có ga.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy trên lớp nước màu hồng phấn trong cốc trúc có lăn một tầng bong bóng nước, còn có một mảng màu xanh quả chanh, nhìn rất đẹp mắt, lại khiến người ta không nhịn được muốn uống.
Cô ấy nhấp một ngụm, sau đó sửng sốt: “Uống ngon thật, đây là nước có ga sao, còn uống ngon hơn nước có ga!”
Nước có ga hiện giờ chỉ có vị đường hóa học, uống vài ngụm, đầu lưỡi hơi đắng.
Nhưng nước có ga trong cốc trúc cô ấy uống lại chua chua ngọt ngọt, còn có vị chanh.
Ninh Tú Phân cười híp mắt nói: “Cô gọi nước có ga cũng được, nhưng bên Thượng Hải kia không thích thì gọi nước có ga đóng chai, thích thì gọi là nước có ga, công thức nhập khẩu nước ngoài!”
Nước có ga đóng chai thủy tinh bình thường rẻ cũng phải một hào bảy tám, loại đắt như coca kia cần bốn hào năm xu một chai đấy, một cốc nước có ga của cô mới sáu xu!
Chính là giá một hộp kem!
Tuy rằng lượng cốc trúc có thể đựng chỉ bằng một nửa chai thủy tinh, nhưng nước có ga của cô tươi mới, rẻ lại đẹp!
Cô gái tóc ngắn nhanh gọn cho cô ba hào sáu xu, nhưng đứng ở bên cạnh uống, không đi xa.
Có người đi đầu, ngay sau đó có hai đôi nhìn như tình nhân đến.
Sáu xu không phải đắt đối với đôi tình nhân đang hẹn hò, nhưng bọn họ hơi do dự, sợ mùi vị kỳ quái, không uống quen chỉ đành đổ đi.
Ninh Tú Phân vội rót nước có ga vào trong chén rượu nhỏ chỉ đựng được vài chỉ, để bọn họ uống thử.
Chỉ cần uống thử, cơ bản sẽ hào phóng móc túi tiền mua nước có ga của Ninh Tú Phân.
Ngoài là hàng Thượng Hải ra, bên cạnh còn có anh chàng phong cách Tây Thượng Hải đang đứng, mới lạ biết bao!
Có thể dẫn người yêu đến xem phim, luôn không đến mức không bỏ được sáu xu, cho dù chỉ mua một cốc nếm thử, cũng phải có.
“Nhanh lên, khuấy nước ngọt, thu tiền, rao hàng đi!” Ninh Tú Phân giống như bà chủ ép zai ngoan làm zai bao.
Cô vỗ mạnh vào eo Âu Minh Lãng, không ưa cậu ta chỉ đứng ngây ngốc ở đó.
Âu Minh Lãng đành phải đỏ mặt, lắp bắp tuyên truyền: “Xin… Xin chào… Nước có ga Thượng Hải, mua một cốc không…”
Người này, sao có thể đánh vào eo đàn ông chứ!

Ads
';
Advertisement