Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Thời gian nháy mắt trôi qua, kỳ thi thử đầu vào đã đến!
Nghe nói lãnh đạo Sở giáo dục tỉnh đặc biệt lấy đề thi từ phía Nam tỉnh Giang Tô về, trước đây người ra đề thi đại học là giáo viên từ phía Nam tỉnh Giang Tô.
Sáng hôm nay thi Toán, Ngữ văn, Lịch sử, chiều thi Chính trị, Địa lý, Ngoại ngữ.
Thi ngoại ngữ, Ninh Tú Phân chọn tiếng Anh.
Mặc dù tiếng Anh không phải môn thi chính ở thời điểm này, nhưng tiếng Nga đang dần suy giảm.
Bắt đầu từ năm 1983, tiếng Anh sẽ trở thành môn học phải thi giống Ngữ văn, Toán và Chính trị.
Điều vượt người dự đoán của Ninh Tú Phân là, Âu Minh Lãng có bố mẹ là nhà ngoại giao đóng quân ở Liên Xô, và rõ ràng Tiếng Nga của cậu ta rất lưu loát.
Nhưng khi biết Ninh Tú Phân chọn tiếng Anh là môn thi kèm theo, đậu ta cũng chọn tiếng Anh.
“Tôi không muốn chiếm lợi của cô.” Âu Minh Lãng cũng có lòng kiêu ngạo của mình.
Ninh Tú Phân rất thán phục: “Cậu cũng khá đấy.”
Lâm Quyên Tử ngồi bên cạnh, nhìn bàn bọn họ, hừ lạnh một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác.
Tất cả các lớp 12 rất căng thẳng.
Ninh Tú Phân chính thức tham gia thi thử toàn huyện nên hơi lo, đặc biệt là sau khi nhìn thấy đề thi, cô nhăn mày.
Khó hơn đề thi đại học năm 1977 mà cô thi xếp lớp.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô bắt đầu múa bút thành văn.
Cả một ngày, sau khi tất cả các môn thi kết thúc, cả đám học sinh nằm bò trên bàn gào thét than vãn…
Nhìn chung đề thi lần này khá khó!
Tiếp theo là công việc chấm đề thi căng thẳng.
Gần như tất cả mọi người trong trường đang đợi thành tích lần này, dù sao…
Ai cũng biết nữ sinh thành tích đứng nhất lớp 12 đánh cược, phân cao thấp với anh chàng đẹp trai nhất toàn trường.
Tin tức truyền đến chỗ các giáo viên khiến họ cũng thấy thích thú, các giáo viên rất vui khi thấy loại so đấu tinh thần không chịu thua trong học tập này.
Các giáo viên vừa mắng học sinh làm bừa, vừa âm thầm đánh cược ai sẽ lấy thành tích đứng nhất!
Bên nào thua sẽ phải mời bên còn lại một bữa cơm ở nhà khách của huyện!
Cứ vậy, sau một tuần vất vả, thành tích mà mọi người trông ngóng đã có.
Sau khi môn ngữ văn kết thúc, Diệp Thành Tâm đứng trên bục giảng đọc thành tích thi thử đầu vào của toàn huyện.
Bà ấy đọc thành tích của từng người một, đến khi chỉ còn lại Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng.
Tất cả mọi người cùng nín thở.
Ánh mắt Diệp Thành Tâm nhìn qua Ninh Tú Phân, chậm rãi đọc: “Ninh Tú Phân, Ngữ văn 92,5 điểm, Toán 71 điểm, Lịch sử 81 điểm, Địa lý 70 điểm, Chính trị 79 điểm, ngoài ra tiếng Anh 88 điểm!”
Có học sinh tốt bụng tính nhẩm rất nhanh, hét lên luôn: “Tổng điểm có hiệu lực của Ninh Tú Phân là 402,3 điểm!”
Tại sao là tổng điểm có hiệu lực? Bởi vì tổng điểm của sáu môn thi đại học chỉ là 510 điểm.
Năm 1979, môn Ngoại ngữ chỉ được tính 10 điểm, có nghĩa là kể cả Ngoại ngữ thi được 100 điểm thì cũng chỉ có 10 điểm được cộng vào điểm tổng.
Ví dụ Ninh Tú Phân thi tiếng Anh được 88 điểm, chỉ được tính là 8,8 điểm.
Mặc dù thành tích 402,3 điểm còn thấp hơn 409 điểm ở kỳ thi xếp lớp không cộng điểm tiếng anh lần trước, nhưng đã khiến cả lớp kinh ngạc.
Dù sao đề thi rất khó… Phần lớn học sinh chỉ được hơn 200 điểm, lớp trưởng Khổng Nhị cũng chỉ khoảng 340 điểm.
“Âu Minh Lãng, Ngữ văn 86,5 điểm, Toán 83 điểm, Lịch sử 75 điểm, Địa lý 77 điểm, Chính trị 75 điểm, còn tiếng Anh 51 điểm!”
Bạn học tốt bụng kia lại tính nhẩm rồi hét lên: “Tổng điểm có hiệu lực của Âu Minh Lãng là 400,7 điểm!”
Âm thanh này vừa vang lên, tất cả mọi người kinh hãi, Âu Minh Lãng thua bởi Ninh Tú Phân chỉ với điểm tổng chênh lệch 1,6 điểm .
Lúc này những người cược Âu Minh Lãng thắng trong lớp gào thét: “Đùa nhau à, chênh lệch 1,6 điểm, quá đen!”
Người cược Ninh Tú Phân thắng vui đến mức muốn bay lên.
Giống như họ thi được hơn 400 điểm vậy, nháy mắt lao đến chỗ Ninh Tú Phân, không ngừng nói những lời hay!
Âu Minh Lãng nhăn mày, khuôn mặt trầm xuống.
Cậu ta chưa từng nghĩ mình sẽ thua! Cho dù đã chọn tiếng anh không phải là sở trường của cậu ta!
Độ khó của đề thi Toán lần này tăng lên rất nhiều, nhưng Ninh Tú Phân vẫn thi được 71 điểm giống lần trước, theo cách nói bình thường là cô phải cảm tạ trời đất vì có thể đạt tiêu chuẩn.
Lâm Quyên Tử nhìn thấy biểu cảm trên mặt Âu Minh Lãng, vội vàng đứng lên, lớn giọng nói.
“Không thể tính như vậy, sở trường của Âu Minh Lãng là tiếng Nga, điểm tiếng Nga của cậu ấy nhất định cao hơn điểm tiếng Anh, 1.6 điểm mà thôi, chắc chắn điểm cậu ấy cao hơn Ninh Tú Phân!”
Diệp Thành Tâm đẩy kính, nghiêm túc nói.
“Chẳng lẽ lúc em tham gia thi đại học phát hiện đề thi khoa học xã hội dễ hơn khoa học tự nhiên, em còn nói với giám thị là em chọn nhầm, bây giờ muốn thi lại khoa học tự nhiên tại chỗ?”
Học sinh khác không khỏi bật cười.
Lâm Quyên Tử nghẹn lại: “Chỉ là em thấy không công bằng với Minh Lãng!”
Nói xong, cô ta nhìn trộm Âu Minh Lãng, muốn biết câu ta có cảm động vì cô ta đã bảo vệ mình hay không.
Diệp Thành Tâm nhíu mày, không hứng thú tham gia chuyện giữa các học sinh với nhau, bà ấy quay người thu dọn giáo án rồi đi.
Giáo viên đi rồi, Âu Minh Lãng đứng dậy, cao giọng nói…
“Chọn thi môn gì thì tính điểm của môn đó, đúng là tiếng Anh của tôi kém bạn học Ninh Tú Phân, lần thi này, tôi thua rồi!”
Ninh Tú Phân nhìn cậu ta, khâm phục cậu chủ nhà quan ngoại giao dám làm dám chịu này: “Được, có chơi có chịu, yêu cầu của tôi là…”
Lâm Quyên Tử không chịu được Ninh Tú Phân đắc ý như vậy, cười lạnh nói: “Ninh Tú Phân, trong lòng cô nên biết, đúng nhất lần này là Minh Lãng của chúng tôi nhường cô, đừng có ra yêu cầu quá đáng!”
Ninh Tú Phân viện nhìn cô ta: “Cô đừng có nói chuyện, cô vừa nói là tôi thấy sợ!”
Minh Lãng của chúng tôi? Khuôn mặt Âu Minh Lãng càng khó coi hơn vì câu nói này của Lâm Quyên Tử.
Mắt hạnh của Lâm Quyên Tử lóe lên sự hả hê, ngẩng cao cái cổ trắng mịn của mình: “Cô cũng biết sợ tôi cơ à, muộn rồi!”
Ngày đậu tiên cô ta đến trường đã được các học sinh nam đặt cho danh hiệu cô gái xinh đẹp nhất trường!
Cô ta vừa đẹp vừa có bối cảnh, không cần cạnh tranh thành tích với đứa vừa xấu vừa không có bối cảnh như Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân lạnh nhạt gật đầu: “Đúng vậy, tôi sợ nói chuyện với cô, bởi vì vừa nghe cô nói chuyện, chứng chán ghét sự ngu xuẩn của tôi lại tái phát!”
Nói xong, cô chẳng muốn để ý cô ta nữa.
Lâm Quyên Tử vẫn chưa phản ứng lại, đã có bạn học xung quanh không kìm được mà cười ra tiếng.
Không phải đang nói rằng nói chuyện với Lâm Quyên Tử sẽ trở thành kẻ ngu sao?
Đặc biệt là các học sinh nữ, rất nhiều người vốn dĩ ngứa mắt thái độ ỷ vào gương mặt xinh đẹp và có cậu là chủ nhiệm giáo dục nên khinh thường người khác của Lâm Quyên Tử.
Thế mà loại người này lại được các học sinh nam nâng lên thành hoa khôi trường!
“Ha ha, chứng chán ghét sự ngu xuẩn… Cũng đúng… Đầu óc của hoa khôi trường chúng ta hình như không dùng được thật.”
“Cùng là đứng nhất, chúng ta vẫn nên học thành tích đứng nhất như Ninh Tú Phân, có đầu óc, mắng chửi người không dùng lời thô tục mới là giỏi!”
“Phì, hoa khôi túi rơm…”
Đến khi Lâm Quyên Tử nghe hiểu người khác nói, cô ta tức đến mức trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lâm Quyên Tử không khỏi đỏ mắt nhìn Âu Minh Lãng : “Minh Lãng, cô ta sỉ nhục tôi không quan trọng, nhưng cô ta sỉ nhục cậu là súc sinh!”
Cô ta chỉ vào Ninh Tú Phân giận dữ nói: “Lần này thi cậu nhường cô ta mà thi tiếng Anh, cô ta lại ở sau lưng chửi cậu là thiên nga trắng, nói gì mà người và thú không có tương lai, nếu cậu là một người đàn ông thì nên đánh cô ta một trận!”
Từ khi học cấp hai đến lúc đi làm ở đoàn văn công, hầu như là đàn ông đánh nhau vì một câu nói của cô ta, đến mức cô ta chỉ đâu đánh đó!
Nhưng Âu Minh Lãng lại chẳng có biểu hiện gì cả! Vừa rồi là lần thứ hai cô ta bảo vệ cậu ta!
Âu Minh Lãng lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi không tin Ninh Tú Phân sẽ tùy tiện sỉ nhục ai, từ trước đến nay tôi cũng không đánh con gái, đàn ông đánh con gái mới là súc sinh!”
Dưới ánh mắt chế giễu của mọi người, Lâm Quyên Tử tức đến mức cả người run rẩy, giọng the thé hét lên: “Tôi sẽ không xin lỗi cô ta đâu, không tin thì cậu hỏi xem cô ta có từng nói không!”
Đôi mắt hẹp dài của Âu Minh Lãng lóe lên không vui: “Bạn học Lâm Quyên Tử, cô vừa vừa phai phải thôi!”
Ninh Tú Phân ngồi tại chỗ, chợt lạnh nhạt nói: “Tôi nói đấy, thì sao?”
Âu Minh Lãng sững sờ: “Cô thật sự nói xấu sau lưng người khác.”
Ninh Tú Phân cong mắt nhìn cậu ta cười: “Không, tôi chửi thẳng mặt người khác, không phải trước đây tôi mắng có vài người là thiên nga trắng thích khoe khoang sao?”
Âu Minh Lãng nghẹn lại, tức đến bật cười: “… Cô lí do không đủ ngược lại khí thế lớn đấy.”
Cô xấu xa đến mức thẳng thắn như vậy, khiến cậu ta không biết phải tiếp chuyện thế nào.
Ninh Tú Phân chớp mắt: “Làm sao, cậu muốn nhân cơ hội này thất hứa vụ cá cược của chúng ta?”
Âu Minh Lãng dứt khoát khoanh tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô: “Có chơi có chịu, cô nói đi, muốn tôi làm gì!”
Ninh Tú Phân lộ ra nụ cười rực rỡ đến kỳ lạ: “Tôi muốn cậu đi bán!”

Chiến thắng áp đảo, Ninh Tú Phân vui vẻ đạp xe, nhanh như chớp về sân nhỏ của mình.
Ngày mai phải đi bán Âu Minh Lãng, hôm nay vui quá?
Kết quả cô mời vào sân đã thấy Vinh Cẩm Thiêm xách balo hành quân ra ngoài.
Ninh Tú Phân sững người: “Anh…”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn trên mặt cô đỏ bừng, đôi mắt phát sáng vì vui vẻ giống như cô gái mặt trời nhỏ, anh chậm rãi nói.
“Tạm thời tôi phải ra ngoài làm việc, cuối tháng sau mới quay lại, lúc đó chắc đã là cuối tháng Tư rồi, em thích quà gì không? “
Sau đó bị bà Hạ xách tai mắng một trận anh mới biết, tặng đồ lót không phải món quà tốt.
Ninh Tú Phân sững sờ, anh phải đi một tháng, lâu thật đấy…
Đi thủ đô sao?
Không biết tại sao, cũng có thể do sắp sống cùng nhau một năm rồi, nhìn thấy đối phương mỗi ngày.
Bỗng nhiên anh phải rời đi một tháng, trong lòng cô có loại cảm xúc kỳ lạ không nói nên lời.

Ads
';
Advertisement