“Cơ thể cậu quả thật ngày càng tốt, hôm nay khi kiểm tra thần sắc, lượng lớn kịch độc đã được đào thải.”
Cổ y nhân vừa xem xét mạch tượng trên cơ thể của Bạc Lăng vừa không ngừng cảm thán.
“Công dụng từ người làm thuốc giải rất hiệu quả, nếu so ra ngâm cổ trùng làm thuốc, về sau cũng chưa chắc đào thải tốt như cách thức chữa trị này.”
Tài năng chữa trị của cổ y nhân so với các thiết bị hiện đại tân tiến có thể không bằng, nhưng từ lâu sớm không muốn dính dáng đến. Đời sống thanh sạch, tách biệt với những thứ đó, một mực tu tâm dưỡng tính.
Vốn cổ y nhân từ xưa đến giờ chỉ muốn kế thừa, lưu truyền toàn bộ phương pháp chữa trị và cổ độc thời xưa làm ghi ghép. Bản thân cũng có niềm đam mê và yêu thích, không màng sự phát triển thời đại chỉ toàn tâm lưu giữ. Lượng người như ông vốn cũng hiếm hoi trên toàn thế giới.
“Cậu yên tâm, kéo dài ba đến bốn tháng như lời tôi nói. Kịch độc toàn bộ sẽ không còn!”
Bạc Lăng nhìn nét mặt cổ y nhân, bàn tay xoa mi tâm.
“Tôi hiểu rồi.”
Lúc người đàn ông rời đi khỏi khu phòng, trời bên ngoài đã xẩm sáng.
Cổ y nhân nhìn theo bóng lưng Bạc Lăng, muốn nói gì đó lại thôi, ông vô thức kéo cao khóe môi.
“Coi như một mạng đổi một mạng.”
Cổ y nhân vốn biết, người hạ độc Bạc Lăng rất độc ác và dã tâm lớn khi muốn hủy hoại hắn. Loại độc cổ xưa hạ vào người sống, đau đớn hành hạ, để rồi chết dần chết mòn.
Cho dù dùng một người sống nuốt cổ trùng làm thuốc dẫn, độc không mất đi, chỉ đơn giản truyền từ người này sang người khác.
Bạc Lăng nếu thành công thải độc, người còn lại số phận thảm cảnh còn tệ hại hơn, về sau trực tiếp rời đi.
Cổ y nhân khe khẽ lắc đầu.
Sứ mệnh ông ta là cứu người, chỉ cần cứu người là được. Mọi việc trên thế gian này vốn đã được định đoạt sẵn, có làm gì cũng vô dụng.
….
Thời điểm Tĩnh Hy tỉnh giấc, chỗ bên cạnh đã trống từ lâu. Thân thể đau nhức hiện lên, cảm giác một chiếc xe lớn cán qua, đau đớn không thôi.
Cô ôm vội tấm chăn xuống giường, vô tình chạm vào vết dây treo bên dưới, tiếng chuông nhỏ reo lên, chưa đầy bao lâu đã có người hầu tiến vào.
Lượng người hầu đều là nữ, bọn họ nhìn Tĩnh Hy bằng con mắt chán ghét, dọn dẹp toàn bộ căn phòng.
Tĩnh Hy đứng một góc ôm tấm chăn che cơ thể, chiếc váy mặc sớm đã rách ra, hiện giờ chỉ còn mỗi tấm chăn là thứ che chắn duy nhất.
Một nữ hầu không kiềm được lên tiếng khinh bỉ chê bai.
“Che cái gì, thân thể dơ bẩn, loại phụ nữ tìm kế leo giường ông chủ chúng tôi như cô vốn không ít.”
Tĩnh Hy không đoái hoài lời của kẻ hầu, cô khẽ liếm đôi môi khô khốc, vốn không phủ nhận lời nói bởi vốn biết trước nguyên chủ là người như vậy.
Cho đến khi một nữ hầu giật mình nhìn về tấm ga trải giường màu trắng.
Cả đám người mắt tròn mắt dẹt. Hiển nhiên không nghĩ đến, Tĩnh Hy vẫn còn lần đầu.
Kể cả Tĩnh Hy cũng ngạc nhiên không kịp thích nghi.
Bỗng chốc lúc này, luồng ánh sáng xanh vốn đã biến mất từ một đêm qua lần nữa hiện lên mà nhắc nhở.
[Chúc mừng kí chủ thành công ngủ với phản diện một đêm. Từ giờ về sau, công dụng của kí chủ đã được khẳng định, phản diện Bạc Lăng dù như nào cũng tuyệt đối không giết chết cô.]
Nhiệm vụ của hệ thống là xuất hiện đơn thuần báo tin, ngay sau đó lập tức biến mất.
Tĩnh Hy thở dài một hơi, nhớ đến bốn chữ “tự lực cánh sinh” đêm qua hệ thống truyền đến không khỏi cảm thấy bản thân xui xẻo mới rơi vào mớ hỗn độn này.
Vệt đỏ trên giường hiện lên nhỏ nhưng đủ chói mắt. Dù vậy sự kinh ngạc diễn ra trong mắt người hầu chỉ trong chốc lát, thái độ chán ghét vẫn không giảm bớt.
Bọn họ đưa đến một viên thuốc nhỏ, lời nói châm biếm cất lên không ít.
“Thuốc tránh thai, mau uống vào.”
Cô nhìn viên thuốc khô khốc nuốt vào. Cảm giác có phần cay đắng khó mà diễn tả.
Tĩnh Hy giữ chặt tấm chăn, nữ hầu chán ghét ra lệnh.
“Đi tắm rửa.”
Cô vốn cho rằng sẽ được sử dụng phòng tắm, nhưng thái độ toàn bộ người hầu rất ngang ngược. Bồn tắm nước lạnh, trực tiếp ép cô xuống, vài cái khăn được ném qua cho cô.
“Tự tắm xong rồi trở về phòng.”
Tĩnh Hy chịu cơn lạnh khó khăn vùi xuống làn nước, cơn đau đêm qua tái hiện từng chút một.
Nếu không phải vì mất sức rã rời ngất đi, Bạc Lăng sẽ còn thô bạo hành hạ cô đến mức nào?
Phản diện quả thật rất độc ác.
So với Bạc Lăng chịu cơn đau từ kịch động, cô lại biết bản thân vừa chịu kịch độc còn lên giường cùng hắn.
Tĩnh Hy chỉ muốn xong sớm nhiệm vụ rồi trở lĩnh phần thưởng số tiền lớn, lập tức trở về thế giới thực, tận hưởng phần đời còn lại vô lo vô nghĩ, sống thật tốt.
Lúc tắm xong rời khỏi bồn, cơn đau giữa chân nhói lên, cô không kiềm được ngồi khụy xuống, bộ dáng yếu ớt như đêm qua.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất