Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô gái.
Mặc dù hơi thở của cô gái lúc này gấp gáp và mạnh một cách bất thường.
Nhưng với y thuật của Lâm Chính, việc cứu cô gái này không phải là chuyện khó khăn.
Nhưng cô gái này đã thấy đủ, cũng đã nói đến chuyện sống chết.
Nếu vẫn cố gắng cứu chữa thì đó lại là một cách lăng nhục đối thủ.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, không nói gì mà đi thẳng về phía đỉnh núi.
"Không... anh không nên đi..."
Cô gái hé môi, giọng nói yếu ớt như thể sắp phun ra một ngụm máu.
"Đã đến nước này rồi, còn nên với không nên gì nữa?"
Lâm Chính trả lời một cách bình thản.
Cô gái không cố gắng ngăn cản anh thêm nữa. Khi hơi thở của cô gái đứt đoạn, cơ thể cô ta cũng đông cứng và trở nên bất động.
Lâm Chính thở dài rồi đi thẳng lên đỉnh núi.
Và ngay khi anh bước lên đỉnh núi, một tia sáng rực rỡ đột nhiên bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Mã Hải và những người khác muốn đến hỗ trợ nhưng đều bị chặn ở bên ngoài.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn vầng hào quang bao phủ phía sau, rồi lại nhìn lên đỉnh núi.
Anh nhìn thấy những bóng người cao lớn đang đứng trên đỉnh núi.
Những người này đều nhìn về phía Lâm Chính.
Giống như những vị thần từ trên cao đang dõi theo loài kiến trên trái đất.
Lâm Chính vẫn giữ vẻ bình tĩnh, bước về phía trước.
Mỗi bước đi đều có vẻ rất kiên quyết.
Không hề có sự do dự nào cả.
Ngược lại đầy sự quyết tâm.
Mặc dù đây là con đường không thể quay lại.
Mặc dù không ai dám đặt chân đến đây.
Gió hú dữ dội trên đỉnh núi, làm quần áo của anh bay phần phật.
Đôi mắt anh sắc bén như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào những bóng người trên đỉnh núi.
Mặc dù những kẻ này đều là cao thủ thiên hạ vô song.
Mặc dù đây là những sự tồn tại không gì sánh được.
"Lâm thần y, đã đến lúc dừng lại rồi".
Phó hội trưởng bước ra ngoài và nhìn xuống nơi Lâm Chính đang đứng.
"Sao vậy? Muốn cầu xin tha chết sao?"
Lâm Chính chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Phó hội trưởng.
Phó hội trưởng không tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Chính một lúc rồi bình tĩnh nói: "Anh đi được đến bước này, đã vượt quá sức tưởng tượng của rất nhiều người, nhưng anh phải hiểu rằng chúng tôi đã chuẩn bị hết sức kỹ càng. Anh nên dừng lại ngay bây giờ, Hội trưởng là người trân trọng nhân tài nên anh mới có thể sống được đến bây giờ, nếu không thì anh đã sớm bỏ mạng rồi. Đừng có hồ đồ mãi không tỉnh, đi một bước dập đầu một lần cho đến khi lên tới đỉnh núi là con đường duy nhất anh nên đi".
"Con đường này thật thảm hại và nực cười".
Lâm Chính khẽ lắc đầu.
"Anh thật sự muốn chết ở đây sao?"
Phó hội trưởng cau mày.
"Tôi chỉ muốn bảo vệ những người xung quanh và Đạo trong lòng mình".
Lâm Chính bình thản đáp.
Còn chuyện sống chết thì ai quan tâm?
Những kẻ đã đứng được trên đỉnh cao như vậy thì quan tâm gì đến một cái mạng quèn?
Phó hội trưởng im lặng một lúc lâu, rồi thở dài.
"Được, nếu anh cũng muốn trở thành nguồn dinh dưỡng nuôi sống ngọn núi Thánh Huyền này thì tôi sẽ giúp anh".
Phó hội trưởng nhẹ nhàng phất tay.
Hai người đàn ông cao lớn lập tức bước ra bên cạnh hắn ta.
Một trong hai người có mái tóc dài màu xanh, thân hình cân đối, gương mặt tuấn tú, khí chất phi phàm giống như một vị thần.
Người còn lại cởi trần, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn như một bức tượng điêu khắc dũng sĩ Hercules trong thần thoại Hi Lạp.
Người đàn ông tóc xanh rút thanh kiếm từ thắt lưng ra.
Người đàn ông cơ bắp thì cầm một thanh kiếm hình lưỡi liềm.
Bọn họ đứng chắn ngang con đường dẫn lên đỉnh núi, giống như hai bức tường, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh, từng bước từng bước đi về phía hai người kia.
Vô số người dưới chân núi ngước lên nhìn cảnh tượng ngoạn mục này.
Vào lúc này, thời gian dường như đông cứng lại.
Giống như tiếng trời đất sụp đổ, giống như mệnh lệnh tối cao của các vị thần...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất