Ngài Bùi Thân Ái - FULL

Tôi kéo Bùi Hoành muốn rời đi, bây giờ tôi không muốn Bùi Hoành biết trước đây tôi mù quáng như thế nào.
“Tô Vãn, dù cho trước đây có bị tôi bỏ rơi, cũng không nên tự chà đạp chính mình đến nỗi tìm một người chú bao nuôi.”
“…”
Ha.
Hắn mới là tên mù, hắn sao có thể kiêu ngạo coi thường Bùi Hoành.
“Nghiêm Khải, phiền anh quản cho tốt bạn gái của anh, đừng để cô ấy nhìn trộm bạn trai của tôi.”
Tên cặn bã đó sửng sốt, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy biểu cảm dâm đãng của bạn gái mình, anh ta tức giận đến mức đẩy cô ấy ra, tiến lên một bước, nhìn tôi với anh mắt chán ghét, giọng điệu khinh thường.
“Tô Vãn, bình thường cô giả vờ thanh cao lắm, hóa ra cũng chỉ là kẻ phóng đãng, ở chốn đông người ôm ôm ấp ấp với tên đàn ông lớn tuổi này, xem ra chú này đưa cho cô không ít tiền trợ cấp nhỉ. Chậc, sớm biết cô là loại người rác rưởi như vậy, lúc đó tôi đã ném tiền vào mặt cô rồi.”
Chết tiệt.
Tên cặn bã này.
Tôi nhắm chuẩn hộp sữa chua hoa quả trong tay Bùi Hoành, chuẩn bị cầm lấy ném đi, nhưng Bùi Hoành đã nắm lấy tay tôi, siết chặt giống như muốn an ủi tôi, sau đó khóe miệng lạnh lùng cong lên thành hình vòng cung, trông cực kỳ đáng sợ.
Giây tiếp theo, Bùi Hoành lấy điện thoại ra, bấm số trước mặt Nghiêm Khải, tôi thấy Nghiêm Khải có vẻ sửng sốt.
“Nghiêm tổng, tôi đã gặp con trai ông, có điều Nghiêm tổng dạy dỗ con trai mình kiểu gì vậy, tôi cảm thấy việc hợp tác với một gia đình không có gia giáo sẽ hạ thấp danh dự của Bùi Thị chúng tôi, vì vậy dự án Ngự Danh Phủ đến đây là kết thúc. Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký bàn việc chấm dứt hợp đồng với Nghiêm tổng.”
“…”
Hóa ra cách người đàn ông trưởng thành giải quyết vấn đề lại đơn giản như vậy, trực tiếp dùng địa vị và quyền lực chèn ép đối phương.
A, sảng khoái quá!
Sắc mặt Nghiêm Khải trắng bệch, kinh ngạc đến mức há to miệng, còn chưa đợi anh ta lên tiếng, điện thoại trong tay anh ta vang lên.
Không ngoài dự đoán, âm thanh mắng mỏ của đối phương không cần mở loa cũng có thể nghe thấy.
Khi Bùi Hoành kéo tôi đi ngang qua anh ta, giọng điệu lạnh lùng: “Người trẻ tuổi, con đường tương lai vẫn còn dài, chỉ đáng tiếc anh đã tự chặt đứt con đường sống của bản thân.”
Cho đến khi lên xe, tôi vẫn chưa hoàn hồn trước khuôn mặt đẹp trai vừa rồi của Bùi Hoành.
Một lúc sau, một bóng đen ép sát vào người tôi, Bùi Hoành và tôi áp trán vào nhau, cọ mũi vào nhau một cách thân mật.
“Vui không?”
Vui, thật sự rất vui, không ai lại không thích được người khác bảo vệ.
Tôi không kìm được vòng tay qua cổ Bùi Hoành, ngại ngùng hôn lên môi anh: “Bùi Hoành, cảm ơn anh, còn nữa xin lỗi, trước đây mắt em bị mù, hôm nay vì em mới khiến anh bị liên lụy.”
Vừa dứt lời, một cảm giác ấm áp ập vào mắt tôi.
“Đôi mắt của Vãn Vãn không hề mù, nói ra thì anh phải cảm ơn anh ta, nếu không phải anh ta không trân trọng, anh cũng không có cơ hội tìm được một cô gái tốt như Vãn Vãn.”
Hu hu.
Tôi ôm chặt Bùi Hoành, vùi đầu vào ngực anh ấy.
Bầu không khí trong xe ấm áp một cách vừa phải.
“Tối nay đến chỗ anh nhé, anh muốn nhìn thấy em mặc bộ quần áo mà anh đã chọn cho em, được không?”
Đùng!
Tôi bị vả mặt, Bùi Hoành vẫn là một con chó.

Ads
';
Advertisement