Minh Lan Nhược - FULL

Cáo Bạc cố ý đưa bộ ngực cường tráng về phía lưỡi dao găm của nàng, khẽ cười dâm đãng: “Trung Nguyên các ngươi có câu – Mẫu đơn hoa hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu, đúng không?”
“Ngươi… ngươi tránh ra!” Từ Tú Dật thấy lưỡi dao vô tình lướt qua vạt áo hắn, thậm chí còn để lại một vệt máu trên lồng ngực rắn chắc.
Nàng giật mình, vội vàng thu hồi dao găm: “Ngươi… ngươi làm cái gì vậy!”
Nàng tự nhủ, nàng chỉ là không muốn gây thêm phiền phức, nào phải đau lòng cho tên hồ ly hoang dã này!
“Không sao.” Cáo Bạc cười khẽ.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay hắn lại ngang nhiên luồn vào trong làn váy của nàng, mỉm cười: “Người Tô Đan chúng ta cũng có câu, dưới ánh trăng sa mạc, hôn lên từng tấc da thịt người yêu sẽ được lên thiên đường.”
Tim Từ Tú Dật đập thình thịch, cả người co rúm lại góc giường, chỉ có thể dùng sức kéo váy mình.
Đồng thời, nàng hạ thấp giọng nói đầy hoảng hốt: “Đừng, không cho phép ngươi làm loạn nữa… Chưa thành thân, không thể…”
Vừa nói, nàng vô ý dùng nội lực —— “xoẹt” một tiếng, chiếc váy trong nháy mắt bị xé làm đôi.
Hai người đều sững sờ, Cáo Bạc nhìn nửa mảnh váy trong tay, lại nhìn Từ Tú Dật đang ngây người.
Hắn không nhịn được vịn vào thành giường cười đến run cả người: “Ha ha ha ha ha… Đây là định tình vật nàng tặng ta sao? Hay là tặng ta yếm của nàng đi, tiểu nguyệt quang.”
Từ Tú Dật vừa tức vừa thẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Ngươi cút đi! Đại ca nói đúng, ngươi thật sự không tôn trọng ta!”
Trên đời này sao lại có nam nhân mặt dày như vậy chứ, giáo dưỡng của nàng khi gặp hắn đều tan thành mây khói.
Thấy tiểu cô nương thật sự tức giận, Cáo Bạc mới đứng thẳng người dậy, nhìn nàng, cong môi cười ——
“Nếu ta thực sự không tôn trọng nàng, dựa theo quy củ Tô Đan chúng ta, sau khi đính hôn, ta muốn làm gì với nàng đều được, cần gì phải nhịn đến bây giờ?”
Chuyện quá phận nhất hắn làm cũng chỉ là hôn khắp thân thể mềm mại e lệ của nàng, dẫn dắt nàng nhận thức phong nguyệt nhân gian mà thôi.
Từ Tú Dật tức giận đến mức không muốn để ý đến hắn: “Ngươi mau đi đi!”
Nói xong co chân lại, kéo chăn che kín chân mình, xoay người quay lưng về phía hắn.
Cáo Bạc nhìn bóng lưng nàng, mỉm cười ngồi bên giường, đưa tay ôm nàng vào lòng: “Tiểu nguyệt quang, nàng thật sự không thích ta, không yêu ta sao?”
Từ Tú Dật từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, giới hạn lớn nhất giữa nam nữ bất quá là những câu thơ trong Kinh Thi – Sinh tử kì khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (Dù có trải qua sinh tử, xa cách, ta vẫn hứa với người, nắm tay người và cùng người sống đến bạc đầu).
Tình cảm cha nương nàng rất tốt, cũng chỉ là ngọt ngào triền miên, chàng một bài thơ, thiếp một khúc từ, chung sống mấy chục năm như một ngày.
Nào từng thấy ai vừa gặp mặt đã hỏi thẳng – Nàng có thích ta không, nàng có yêu ta không?
Hơn nữa, đầu óc nàng bây giờ rối bời, nàng cũng không biết mình đối với Cáo Bạc là loại tình cảm gì?
Cáo Bạc nhìn thấy sắc mặt tiểu cô nương trong lòng cứng đờ, đầy bối rối.
Hắn khẽ thở dài, cúi đầu, hôn lên vành tai mềm mại của nàng: “Nếu nàng thật sự không thích ta thân cận như vậy, có lẽ, ta có thể thật sự cân nhắc hủy hôn ước với nàng.”
Tai Từ Tú Dật là nơi nhạy cảm nhất, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn như có hình khối trêu chọc qua điểm yếu của nàng.
Từ Tú Dật suýt nữa thì không ngồi vững, cả người run rẩy, trong lòng rối như tơ vò.
Từ một cuộc trao đổi, đến sau này không biết thế nào hắn lại thành Thân vương dị quốc, nàng lại thành Quận chúa hòa thân.
Trước kia hai người còn đối chọi gay gắt, nàng thiếu chút nữa đâm chết hắn, hắn cũng hận nàng đến thấu xương, thậm chí còn muốn giết chết nàng.
Nhưng sao lại thành vị hôn phu thê, còn làm ra nhiều chuyện vượt quá lễ nghi như vậy!
“Ta… Ta không biết, ngươi tránh ra!” Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, dùng nội lực đẩy hắn ra.
Nghe hắn nói hủy hôn ước, không hiểu sao trong lòng nàng lại dâng lên một cỗ tức giận.
Bị nàng đẩy xuống giường, Cáo Bạc đứng bên giường, nhìn bộ dạng xấu hổ phòng bị của nàng, hắn cong đôi mắt bạc, tiện tay nhét mảnh váy trong tay vào ngực.
“Được rồi, hôm nay không tiện ở lâu, ta đi trước.”
Từ Tú Dật nắm chặt tay áo, né tránh ánh mắt hắn, khuôn mặt ửng đỏ, không nhìn hắn.
Cáo Bạc nhanh động tác nhảy lên bệ cửa sổ, xoay người nhìn Từ Tú Dật: “Nàng là thích ta, tiểu nguyệt quang.”
Đợi đến lúc Từ Tú Dật muốn phản bác: “Ta không có.”
Thì người trên bệ cửa sổ đã biến mất từ lúc nào.
Từ Tú Dật ngẩn người, theo bản năng xuống giường chạy đến bên cửa sổ, nhưng thò đầu ra ngoài nhìn, ngoài cửa sổ chỉ có ánh nắng chói chang của ngày hè, bóng cây lay động.
Trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác mất mát.
Nàng cúi đầu nhìn tà váy của mình, nhớ đến dáng vẻ Cáo Bạc cất nửa mảnh váy của nàng, cả người run lên.
Từ Tú Dật đỏ mặt, nàng thật sự điên rồi, lập tức xoay người đi thay một chiếc váy khác, cất chiếc váy bị rách đi.
……
Nửa tháng sau, lúc nửa đêm.
Cáo Bạc dẫn theo một đội kỵ binh mai phục trên một sườn núi ngoại ô kinh thành.
Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng vó ngựa “lộc cộc lộc cộc”, hắn giơ tay lên, tất cả mọi người đều nắm chặt đao trong tay, nghiêm trận chờ đợi.
Không bao lâu, liền thấy một đội kỵ sĩ áo đen bịt mặt ước chừng hơn trăm người phi ngựa như bay đến, giống như Tu La chạy băng băng trong đêm tối.
Mỗi con ngựa đều là tuấn mã thuần đen thượng hạng, trong đêm tối giống như một dòng ánh sáng.
Cáo Bạc thấy vậy, gật đầu với người bên cạnh, sau đó người bên cạnh hắn giơ nỏ lên, rồi ——
“Vèo!” một tiếng, mũi tên rời khỏi cung, trong nháy mắt ghim sâu xuống đất.
Tên kỵ sĩ áo đen đang phi ngựa dẫn đầu lập tức kéo dây cương.
Con ngựa nhấc hai chân trước lên, lập tức dừng bước.
Những kỵ sĩ còn lại cũng rất bài bản dừng lại, “soạt” một tiếng, tất cả đều rút trường đao ra, những người ngoài cùng trực tiếp tản ra thành thế trận.
Đồng loạt giơ tay lên, giương cung ngắm lên núi.
Toàn bộ quá trình, không một ai phát ra âm thanh nào.
Cáo Bạc đột nhiên huýt sáo một tiếng, trực tiếp dẫn người của mình xung phong xuống núi.
Hai bên hình thành thế đối đầu, một vầng trăng khuyết như lưỡi đao cong treo trên trời.
Cáo Bạc lại cười tủm tỉm một mình phi ngựa đi về phía đội kỵ sĩ áo đen phòng thủ nghiêm ngặt kia.
“Dưới trăng có giai nhân, để ta nhìn xem, là vị giai nhân nào đã đến.”
Tên kỵ sĩ áo đen cao lớn đi đầu kéo dây cương, cầm roi ngựa phi đón đầu, lạnh lùng nói: “Muốn chết thì nói thẳng.”
Cáo Bạc thở dài, mặt mày đầy thương tâm nhìn hắn: “Đại nhân à, ta đối với ngài một lòng son sắt, sao ngài có thể đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ngài có người khác bên ngoài rồi?”
Kỵ sĩ áo đen nheo đôi mắt u ám lại, roi ngựa trong tay xoay chuyển, như thiểm điện, mang theo uy lực khai sơn phá thạch quất về phía hắn.
“Bốp!” Nơi gió mạnh lướt qua, lá cây xung quanh rơi lả tả.
Cáo Bạc thấy hắn ta nói động thủ là động thủ, lập tức lăn người xuống ngựa, tránh được cơn gió nguy hiểm nhất.
Nhưng dải lụa buộc tóc trên trán hắn bị giật rơi xuống.
Tóc Cáo Bạc trong nháy mắt rối tung xõa xuống.
Hắn thuận thế quỳ một gối xuống đất, cười ôm quyền hướng kỵ sĩ áo đen: “Cáo Bạc tham kiến Điện hạ.”
Hắn vừa quỳ xuống hành lễ, người của hắn đương nhiên lần lượt hướng kỵ sĩ áo đen đi đầu hành lễ.
—— “Tham kiến Điện hạ!”
Kỵ sĩ áo đen thản nhiên nói: “Đứng dậy đi, để tiện nói chuyện, sau này vẫn tiếp tục gọi ta là Đại nhân.”
“Rõ!” Mọi người đồng loạt ôm quyền.
Sau khi lần lượt leo lên ngựa, Cáo Bạc phi ngựa lại gần kỵ sĩ áo đen, đánh giá hắn một phen, ——
“Ôi chao, Đại nhân, thân hình cao lớn của ngài nay thật là gầy đi nhiều, nhưng lại càng thêm phong vận khí độ, phong thái hơn xưa, khiến người ta say đắm ngây ngất.”
Vừa nói, hắn vươn móng vuốt muốn sờ vòng eo thon gọn được thắt lưng quấn chặt của kỵ sĩ áo đen.

Ads
';
Advertisement