Trần Ninh lạnh mặt, vô cảm nhìn nàng ấy: “Nàng làm gì vậy?”
Cảnh Minh kề đao lên cổ hắn, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn: “Ngươi… Sao ngươi còn ở đây?”
Hắn nhướn mày: “Tối qua chính nàng lôi kéo ta, không cho ta đi.”
Cảnh Minh ngẩn người, cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm tối qua, tối qua mình có làm gì đâu nhỉ?
À, nhớ ra rồi.
Nàng bị thuốc mỡ làm cho đầu óc choáng váng, hình như Trần Ninh đút cho nàng ăn cái gì đó, nàng ăn một hồi, sau đó hơi khó thở, đầu óc choáng váng rồi ngủ thiếp đi!
Hình như trước khi ngủ nàng có nắm lấy cánh tay hắn, sau đó…
Nàng cúi đầu, dùng tay kia kéo chăn ra, nhìn thân thể trần trụi dưới chăn.
Cảnh Minh nhíu mày, nhìn hắn: “Huynh… Không phải ngủ với ta rồi chứ?”
Nhưng chuyện này, sao nàng chẳng có cảm giác gì vậy?
Trần Ninh cười lạnh hai tiếng: “Nàng cho rằng ta là cầm thú, có thể đối với người bị thương cũng xuống tay được sao?”
Cảnh Minh có chút tiếc nuối chép miệng, khoanh chân ngồi dậy: “Ồ, vậy à.”
Nàng còn tưởng có thể chiếm chút tiện nghi của hắn chứ! Hiếm khi nam nhân mình thích lại tự động dâng đến tận cửa, không chiếm tiện nghi thì uổng phí.
Nhìn bộ dạng không tim không phổi của nàng, Trần Ninh hít sâu một hơi: “Nàng rốt cuộc còn muốn kề đao lên cổ ta bao lâu nữa?”
Hắn rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, chăm sóc người ta cả một đêm, vậy mà còn bị người ta kề đao vào cổ nói chuyện?
Nếu là kẻ thù, hắn đã sớm giết chết nàng rồi!
Cảnh Minh lúc này mới phát hiện đao của mình vẫn còn kề trên cổ Trần Ninh, nàng vội vàng buông tay, thu đao vào vỏ: “Khụ khụ khụ, xin lỗi.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Nếu nàng đã tỉnh, vậy ta đi đây, vừa rồi đã bôi thuốc lên vết thương trên lưng cho nàng rồi, tối nay ta sẽ quay lại thay thuốc.”
Cảnh Minh mỉm cười: “Đa tạ, phiền huynh kêu Tiểu Nhã mang chút điểm tâm cho ta.”
Trần Ninh nhìn nàng không có ý định giữ hắn lại, còn coi hắn như tiểu nha đầu mà sai bảo, hắn mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.
Thuận tiện — “Rầm” một tiếng vang thật lớn, đóng sầm cửa lại.
Cửa phòng bị hắn đóng sầm đến mức rung lên hai cái, suýt chút nữa thì rơi xuống, bụi trên xà nhà bị rơi xuống rào rào.
Cảnh Minh bị dọa giật mình, nhìn cánh cửa sắp đổ, chống cằm thở dài: “Haiz, về sau không biết ai sẽ gả cho tên phá gia chi tử này, chỉ cần không vui là đập phá đồ đạc.”
Nàng ấy bò dậy, tìm quần áo mặc vào.
So vào gương, phát hiện vết thương của mình được xử lý rất tốt.
Chỉ là…
Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, bị quấn một mảng vải trắng to tướng, giống như hai cái bánh ú tro…
Cảnh Minh gãi đầu: “…”
Nàng cũng đâu có bị thương chỗ đó!
Trần Ninh làm cái quái gì vậy!
…
Lại nói một ngày trôi qua, người vui kẻ buồn, có người đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay.
Bên phía đại quân nhà Chu, quả thực là phải gắng gượng đến tận sáng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chu Vũ ngồi trên một tảng đá lớn, đang ăn lương khô, sắc mặt rất khó coi.
Từ hôm qua đến hôm nay, bọn họ liên tiếp hai lần bị phục kích.
Lần đầu tiên là kỵ binh Hắc Giáp Xích Huyết, vốn dĩ lần này hắn ta và các vị tướng quân khác đều có kinh nghiệm, có thể phòng thủ được.
Nhưng bởi vì quân đoàn Xích Huyết biến mất hơn hai mươi năm đột nhiên xuất hiện, giống như sát lục đến từ địa ngục và chiến pháp trong truyền thuyết, đã tạo thành xung kích tâm lý cực lớn cho binh lính.
Thêm vào đó, Hoàng thượng đột nhiên bị ám sát trọng thương càng khiến quân tâm tan rã.
Thậm chí còn có lời đồn đãi nói Xích Huyết là âm binh từ địa ngục trở về, chính là vì báo thù!
Có thể đánh thắng người sống chứ người chết thì làm sao đánh được?
Cho nên quân tâm hoảng loạn, đợt phục binh đầu tiên cũng khiến đại quân của bọn họ chịu không ít tổn thất.
May mà hắn ta liều mạng chấn giữ, đại bộ phận vẫn có thể thoát thân, hắnta còn phái người phản phục kích ám sát chủ tướng của đội quân phục kích này, cũng nhất kích thành công, bắn tên trúng người vị hiệu úy kia ngã ngựa.
Hắn ta nhất định phải chứng minh cho binh lính của mình thấy, tuy rằng người của Xích Huyết dũng mãnh thiện chiến, nhưng tuyệt đối không phải là không thể chiến thắng!
Nhưng lần thứ hai…
Hắn ta thật sự không ngờ tới lại còn có thể có đợt phục binh thứ hai!
Tiểu Kinh Nam Vương Sở Nguyên Bạch thật to gan lớn mật, dám mang theo ba vạn giáp binh, vượt núi băng rừng, từ con đường núi hoang vu lật ngược đến Thục địa phục kích bọn họ!
Phải biết rằng Thục địa chính là địa bàn của quân đội bọn họ!
“Tướng quân, đã điểm danh xong xuôi, chúng ta tổng cộng tổn thất bảy vạn người.” Một vị phó tướng đi tới bẩm báo với Chu Vũ.
Vừa nghĩ tới khắp núi đồi đều là thi thể binh lính của mình, Chu Vũ tức giận đập mạnh cái bánh trong tay: “Minh Lan Nhược đáng chết, Sở Nguyên Bạch đáng chết!”
Vị phó tướng kia nhịn không được cảm thán: “Ai có thể ngờ tới một nữ tử khuê các lại có thể trở thành chủ quân Xích Huyết, còn chỉ huy chiến dịch, đại tiểu thư Minh gia, thật sự là che giấu quá kỹ!”
Thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng bị nàng ta lừa gạt!
Chu Vũ cười lạnh khinh miệt: “Âm mưu tàn nhẫn và cách thức tác chiến đánh úp bất ngờ này, vừa nhìn chính là sở trường của Xích Huyết ban đầu! Làm sao có thể là thứ mà nữ tử khuê các chưa từng ra chiến trường như Minh gia nữ có thể nghĩ ra?”
Vị phó tướng kia như có điều suy nghĩ: “Cũng có thể là do Tiểu Kinh Nam Vương nổi tiếng mưu lược bày mưu tính kế, quả thực không giống như thứ mà một nữ nhân chưa từng đánh trận có thể nghĩ ra.”
Chu Vũ vừa nhắc tới chuyện này liền nổi giận, vẻ mặt hắn ta đầy chán ghét nói: “Ả dâm phụ không biết xấu hổ kia, lúc trước trên đường cứu tế kháng chỉ tự ý bỏ trốn đã sớm cấu kết với Tiểu Kinh Nam Vương, cho nên mới dám chạy tới ba tỉnh Tây Nam, lúc trước Hoàng thượng vậy mà còn muốn sắc phong tiện nhân này làm Hoàng hậu!”
Nữ tử khuê các như Minh Lan Nhược, cũng chỉ biết chút thủ đoạn tranh đấu trong nhà, vậy mà cũng dám mặt dày làm thống soái Xích Huyết!
Hắn ta căm hận nhất loại yêu nữ dựa vào sắc đẹp mê hoặc quân vương, họa quốc ương dân này! Sớm muộn gì cũng chém đầu nàng ta!
Mấy tên kia bị mù hết rồi mới có thể nâng nàng ta lên làm chủ quân!
Vị phó tướng kia cũng gật đầu: “Gà mái gáy sáng, giống cái gì chứ, đức không xứng vị, ắt có tai ương, cái gọi là quân đoàn Xích Huyết mới này ở trong tay nữ nhân cũng chẳng đi được bao xa!”
Mấy vị tướng quân khác nghe vậy đều gật đầu tán thành.
Thua trong tay quân thần bách chiến bách thắng Tiêu soái bồi dưỡng ra quân đoàn Xích Huyết, bọn họ tâm phục khẩu phục.
Thua trong tay một nữ nhân khuê các có khả năng ngay cả binh thư cũng chưa đọc qua, ai mà tin cho được!
“Chu tướng quân, Hoàng thượng tỉnh rồi, Người cho gọi ngài qua đó!” Đang nói chuyện, một tên lính truyền tin đột nhiên chạy như bay tới.
Chu Vũ nghe vậy mừng rỡ như điên: “Hoàng thượng tỉnh rồi, thật tốt quá!”
Nói xong, hắn ta lập tức đứng dậy, vội vàng đi theo tên lính truyền tin đi thăm Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Giữa vòng vây nghiêm ngặt, Thượng Quan Hoành Nghiệp được an trí trong một cỗ xe ngựa, hắn ta cởi trần, ngực quấn băng vải trắng toát, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ba vị ngự y và quân y đi theo đang bận rộn sắc thuốc và thay thuốc cho hắn.
“Hoàng thượng, người thế nào rồi!” Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Chu Vũ cũng trở nên khó coi, thấp giọng hỏi vị ngự y bên cạnh.
Vị ngự y kia thở dài, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng bị thương phổi bên phải, hiện giờ đang sốt cao, nửa tháng sau rất nguy hiểm, nếu Hoàng thượng có thể vượt qua, cũng cần ít nhất nửa năm để hồi phục, không thể ra chiến trường nữa.”
Chu Vũ nhắm mắt lại, nhịn xuống lo lắng trong lòng, vội vàng đi tới trước mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Hoàng thượng!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn hắn ta, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Ngươi tới rồi.”
Chu Vũ nghe vậy, lập tức đi tới bên cạnh hắn: “Hoàng thượng, người còn bị thương, chi bằng nghỉ ngơi cho khỏe, rồi hẵng nói chuyện với thần.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp khó khăn lắc đầu, ánh mắt phức tạp thấp giọng nói: “Trẫm… Không nhất định có thể bảo đảm mình tỉnh táo được bao lâu… Có một chuyện, nếu trẫm hôn mê, liền giao cho ngươi đi hoàn thành.”
Chu Vũ sửng sốt, lập tức gật đầu: “Xin Hoàng thượng phân phó.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp trầm mặc một lát, mới gằn từng chữ một nói:
“Tuyên bố với bàn dân thiên hạ — Tiêu gia năm đó là vì mưu phản cho nên mới bị tiên đế diệt môn, chứng cứ… Tự ngươi nghĩ biện pháp.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất