Minh Lan Nhược - FULL

Sắc mặt Sở Nguyên Bạch trong nháy mắt trắng bệch, hắn ta ngây người nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, lắp bắp: “Cái gì? Ngươi… ngươi là thủ lĩnh phản quân Tây Bắc, Thượng Quan Diễm Kiều?”
Hắn ta đương nhiên biết đến cuộc nổi loạn ở Tây Bắc, cũng biết kẻ cầm đầu đám phản quân kia chính là vị vương gia mang tên Thượng Quan Diễm Kiều. Chỉ là… chỉ là hắn ta chưa từng dám nghĩ tới, nam nhân phong lưu phóng khoáng, luôn mỉm cười dịu dàng với tỷ tỷ hắn ta lại chính là kẻ mà cả triều đình khiếp sợ.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn hắn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười nửa thật nửa giả: “Tiểu Bạch vì sao lại kinh ngạc như vậy? Chẳng phải Nhược Nhược đã nói với ngươi rồi sao? Ta ẩn náu bên cạnh Minh Đế là vì muốn báo thù. Nếu không ngươi cho rằng vì sao ta dám vứt bỏ thân phận Cửu thiên tuế chứ?”
Tiểu tử này còn dám ám chỉ hắn không xứng với Nhược Nhược, hừ!
Sở Nguyên Bạch cúi đầu, siết chặt tay, lẩm bẩm: “Ta… ta chỉ là nhất thời chưa phản ứng kịp.”
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên lên tiếng: “Vậy Tiểu Bạch phải tập quen với việc khiếp sợ đi. Tỷ tỷ ngươi là nữ nhân của ta, Tiểu Hy là con trai của ta, còn ngươi…”
Hắn dừng lại một chút, mỉm cười đầy ẩn ý: “Cũng nên tập làm cữu cữu đi.”
Ba chữ “làm cữu cữu” như hai mũi kim nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Sở Nguyên Bạch. Hắn ta ngẩng phắt đầu, nhìn Thượng Quan Diễm Kiều bằng ánh mắt phức tạp khó tả.
Hắn ta đã nghe được quá nhiều tin tức chấn động, đến mức đầu óc như muốn nổ tung. Nhưng Tiểu Hy là hài tử của Thượng Quan Diễm Kiều… Điều này có nghĩa là…
“Tỷ tỷ, Cửu thiên tuế… Cửu thiên tuế hắn… chưa từng là thái giám thật sự, đúng không?” Sở Nguyên Bạch siết chặt nắm tay, thấp giọng hỏi.
Minh Lan Nhược khẽ ho khan một tiếng, có chút lúng túng: “Chuyện này… nói ra thì dài dòng. Nhưng mà cũng không quá quan trọng, tóm lại Tiểu Hy đúng là hài tử của ta và… và hắn.”
“Hài tử của tỷ và hắn…”
Sở Nguyên Bạch nhắm mắt lại, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹn. Trong đầu hắn ta chỉ quanh quẩn câu nói của tỷ tỷ, “hắn” trong lời của tỷ tỷ chính là Thượng Quan Diễm Kiều.
Minh Lan Nhược trừng mắt nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, nghiến răng nghiến lợi. Nói chuyện tử tế khó lắm sao? Nhất định phải dùng giọng điệu khiêu khích như vậy để dọa đứa nhỏ này ư?
Tiểu Bạch đối với nàng, có lẽ là do ảnh hưởng của Huyết cổ, chứ bản thân nó cũng đâu muốn như vậy. Hơn nữa, cho dù bị Huyết cổ ảnh hưởng, Tiểu Bạch cũng chưa từng làm chuyện gì quá phận với nàng, luôn giữ lễ nghĩa, cung kính.
Tiểu Bạch mới mười bảy tuổi, tâm tư còn non nớt lắm. Tình cảm của nó dành cho nàng, giống như một đứa trẻ bị ép buộc phải trưởng thành, phải gánh vác mọi thứ, bỗng nhiên tìm được một nơi dựa dẫm, được phép yếu đuối, được phép dựa vào.
Thượng Quan Diễm Kiều nhận được ánh mắt của Minh Lan Nhược, hừ lạnh một tiếng. Hắn chẳng quan tâm là vì nguyên nhân gì, là loại tình cảm gì, chỉ cần là giống đực, dám có ý đồ với nữ nhân của hắn đều không được!
Minh Lan Nhược cũng trừng mắt nhìn lại. Sao hắn không nói cho Tiểu Bạch biết, hắn chính là cung chủ Hương Phiêu Phiêu xinh đẹp tuyệt trần kia luôn? Dọa chết Tiểu Bạch luôn cho rồi!
Thượng Quan Diễm Kiều cười khẩy trong lòng. Hắn không nói cho tiểu tử này biết, người năm đó bẻ gãy tay, đánh xuyên phổi nó trong hoàng cung chính là hắn là nể mặt nàng, sợ tiểu tử này thật sự bị dọa chết đấy!
Minh Lan Nhược khẽ nhếch môi, cười lạnh. Hừ, hắn chắc chắn là sợ mất mặt vì phải giả nữ chứ gì?
Thượng Quan Diễm Kiều nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm. Nữ nhân chết tiệt, da nàng là đang ngứa ngáy muốn đòn có phải không? Năm đó là ai ép hắn mặc nữ trang hả?
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã trao đổi với nhau bằng ánh mắt không biết bao nhiêu lần.
Sở Nguyên Bạch ngồi bên cạnh, nhìn hai người, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Loại ăn ý chỉ cần một ánh mắt, một biểu cảm đã hiểu đối phương muốn nói gì, cãi nhau cũng không cần phải mở miệng này… Hắn ta vĩnh viễn không thể nào có được với tỷ tỷ.
Chỉ có nam nhân này…
Chỉ có hắn mới có thể bước vào trái tim tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ luôn xem hắn ta là trẻ con, đó chính là lời từ chối không lời.
Nhưng hắn ta không cam tâm! Hắn ta không biết tình cảm của mình dành cho tỷ tỷ rốt cuộc là gì, rốt cuộc có phải là do Huyết cổ ảnh hưởng hay không. Nhưng mà…
Sở Nguyên Bạch nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù ngươi là Diễm vương điện hạ thì sao? Ngươi cả đời này cũng không thể gỡ bỏ mặt nạ xuống, đúng không? Ngươi cho rằng chỉ cần khắc lên trán một chữ “Vương” là có thể che giấu thân phận sao? Một khi dung mạo thật của ngươi bị lộ ra, thân phận giả chết của ngươi sẽ bại lộ! Văn võ bá quan chẳng lẽ lại không nhận ra ngươi là Cửu Thiên Tuế sao? Đến lúc đó, ngươi sẽ liên lụy đến tỷ tỷ!”
Minh Lan Nhược nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại, định nói gì đó. Nhưng Thượng Quan Diễm Kiều đã cười khẩy: “Nhược Nhược không nói cho ngươi biết sao? Bản vương muốn che giấu dung mạo, có rất nhiều cách. Nhưng mà…”
Hắn thản nhiên lên tiếng: “Bọn họ nhận ra thì đã sao? Thiên hạ này, năm đó khi Minh Đế giết vua đoạt ngôi, chẳng kẻ nào dám lên tiếng, chẳng lẽ bây giờ bọn họ lại có gan chỉ vào mặt người ngồi trên long ỷ mà nói ‘Ngươi chính là tên thái giám Cửu Thiên Tuế năm xưa’ hay sao?”
Hắn dừng lại một chút, nhìn Sở Nguyên Bạch, cười mỉa mai: “Bản vương nhớ Nhược Nhược từng khen ngợi tiểu Kinh Nam Vương thông minh tuyệt đỉnh, nhìn xa trông rộng, giờ xem ra cũng chỉ đến thế.”
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch lúc xanh lúc trắng. Hắn ta đương nhiên hiểu, Thượng Quan Diễm Kiều đang mỉa mai phụ thân hắn ta, lão Kinh Nam Vương năm xưa từng giúp Minh Đế giết vua đoạt ngôi.
Hắn ta hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay: “Tỷ tỷ, ta đi trước. Quân đội trong thành còn chưa về doanh.”
Nói xong, hắn ta đứng dậy, vội vàng rời đi. Lúc đi, hắn ta vô tình đá phải chiếc ghế, nhưng cũng không dừng lại nhặt lên.
Minh Lan Nhược nhìn theo bóng lưng Sở Nguyên Bạch, khẽ thở dài, nhưng nàng cũng không đuổi theo.
“Sao vậy? Không đi an ủi tiểu đệ đáng thương một chút sao?” Thượng Quan Diễm Kiều chống cằm, lười biếng hỏi.
Minh Lan Nhược thản nhiên đáp: “Để cho nó bình tĩnh một chút, tiêu hóa hết những cú sốc này cũng tốt.”
Tên này thật sự là ghen tuông vô độ!
Nàng nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, lạnh lùng nói: “Chàng cố ý, đúng không? Tối qua, nhất định phải ở lại đây, chính là muốn để cho Tiểu Bạch nhìn thấy chàng ở chỗ ta.”
Thượng Quan Diễm Kiều nheo mắt: “Sao nào? Nàng đau lòng cho nó? Đau lòng cho một tên tiểu tử cho rằng bản vương đã chết, muốn thừa cơ chen chân vào sao?”
Minh Lan Nhược: “…”
Tên này thật sự là… đồ hũ giấm!
“Ta không có ý đó, cũng không phải đau lòng cho nó. Chỉ là… chàng…” Minh Lan Nhược muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng vô ích.
Tên này, vốn dĩ đã không vui vì Tiểu Bạch ở bên cạnh nàng suốt nửa năm qua rồi.
Nàng cũng không muốn vì Tiểu Bạch mà cãi nhau với hắn.
Dù sao thời gian hắn có thể ở bên cạnh nàng cũng không còn nhiều.
Nàng nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Không cần phải như vậy, A Kiều. Chàng phải nhớ, nếu có một ngày, ta phải dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng sống cho chàng, ta cũng sẽ không chút do dự hy sinh bản thân. Đó chính là ý nghĩa của chàng đối với ta.”
Trên vai nàng gánh vác trách nhiệm không thể chết, nhưng nếu hắn có thể dùng tính mạng để đổi lấy sự sống cho nàng, tại sao nàng lại không thể làm như vậy?
Trên thế gian này, người hiểu rõ nỗi đau của nàng nhất, người sẽ học cách yêu thương nàng, chỉ có duy nhất một mình hắn, giống như dòng nước ấm áp trong bóng tối, bao bọc lấy bông hoa trôi dạt.
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ run lên, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó tả. Cảm giác bất an kỳ lạ đó khiến hắn nhíu chặt mày.
“Không được nói những lời này.” Hắn nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Ta sẽ không cho phép nàng có cơ hội hy sinh bản thân đâu.”

Trời tờ mờ sáng.
Cảnh Minh ngủ say sưa, bỗng cảm thấy lưng ngứa ngáy, nàng ấy đưa tay gãi gãi.
Nhưng ngay sau đó, cổ tay nàng đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt: “Ngủ mà cũng không yên!”
Cảnh Minh giật mình, ơ?
Vì sao trong phòng nàng ấy lại có nam nhân?
Nàng ấy nhanh như chớp xoay người, rút thanh chủy thủ giấu dưới gối ra, kề lên cổ nam nhân nằm bên cạnh.
“Hừ, tên thích khách chó má nào dám động vào bổn cô nương này?”

Ads
';
Advertisement