Minh Lan Nhược - FULL

“Nếu Đại vu sư Long Đề không đến đường cùng sẽ không làm như vậy, ngoài việc ngài ấy không thích Thánh nữ Lan Nhược, còn có một nguyên nhân…” Cổ trùng lão bà tử chần chừ một chút.
Ánh mắt Sở Nguyên Bạch lạnh lùng: “Nguyên nhân gì, nói mau!”
Cổ trùng lão bà tử run rẩy, cúi đầu nói: “Bởi vì vật ấy sẽ khiến Cổ Thần trở nên vô cùng hung bạo, cực kỳ dễ bị chọc giận, dễ dàng làm tổn thương đến ký chủ Huyết Cổ.”
Chỉ có cung kính thuận theo Cổ Thần mới có khả năng không bị thương.
“Đây chính là lý do Đại vu sư Long Đề cho rằng đây là hạ sách.” Cổ trùng lão bà tử lí nhí nói.
Nhưng mà hầu hạ Cổ Thần Thánh nữ không phải là chuyện tốt sao, tại sao Tiểu vương gia lại từ chối và tức giận?
Rõ ràng Long Đề từng nói Tiểu vương gia và Thánh nữ đã kết Huyết khế, Tiểu vương gia không nên phản kháng Thánh nữ mới đúng.
Cổ trùng lão bà tử nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, lúc kết Huyết khế… kỳ thật là Cổ Thần thông qua việc máu hai người dung hợp, Cổ Thần và Huyết Cổ Hùng Trùng đã giao hợp rồi, lẽ ra lần này cho dù ngài dùng thân thể hầu hạ Thánh nữ, cũng nên thuận lợi mới phải.”
Sao lại biến thành bộ dạng này?
Trong lòng các Cổ trùng lão bà tử nghi hoặc, nhưng không dám nói.
Sở Nguyên Bạch ngây người một lúc, cái gì, Huyết khế chính là Cổ Thần đã tiếp xúc với Huyết Cổ rồi sao?
Cho nên, lúc ấy, hắn ta mới có cảm giác kỳ quái đó.
Hắn ta che trán, sắc mặt kỳ quái nhắm mắt lại, nghiến răng nói: “Được rồi, các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!”
Các Cổ trùng lão bà tử thi nhau rời đi, Cổ vệ sau khi xử lý xong vết thương cho hắn ta cũng rời đi.
Hắn ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, gió mát đêm hè mang theo mùi cỏ cây trong rừng thổi tới.
Hắn ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dường như ngửi thấy mùi hương của nàng, cơn nóng trong người vẫn chưa tan.
Huyết cổ phảng phất phẫn nộ vì hắn ta cự tuyệt Cổ Thần, lúc này đang bồn chồn bất an bơi lội trong huyết mạch của hắn ta.
Sở Nguyên Bạch nhắm mắt lại, sắc mặt hơi ửng hồng, lúc này trong đầu hắn ta đều là hình ảnh Minh Lan Nhược ngồi trên người mình.
Hắn ta không tự chủ được ôm chặt lấy đầu gối của mình, vùi mặt vào đầu gối, hai tai đỏ bừng.
Hắn ta biết thân thể mình đang xảy ra chuyện gì, thân thể có chút đau đớn vì phản ứng này.
Thiếu niên không nhịn được gập thân hình mình, run rẩy nức nở.
Có lẽ, không nên từ chối tỷ tỷ, cho dù nàng bị Cổ Thần khống chế không tỉnh táo.
Hắn ta muốn tỷ tỷ…
Nhưng lại không muốn tổn thương nàng.
Hắn ta không biết tỷ tỷ tỉnh lại có hối hận vì chuyện đã xảy ra với hắn ta hay không, nhưng lúc này, hắn ta hối hận rồi.
“Tỷ tỷ…” Hắn ta khẽ thì thầm.

Một nơi tương tư, hai nơi sầu muộn.

Minh Lan Nhược tỉnh lại lúc trời đã gần trưa.
Bên cạnh đã không còn ai, nhưng giường đệm đã được thay mới, trên người nàng đã được lau chùi sạch sẽ, ngay cả giữa hai chân cũng được bôi thuốc mát lạnh.
Nàng bất giác xoa xoa cái chân vẫn còn đau của mình, nhớ tới lời Sở Nguyên Bạch nói, vội vàng lấy gương soi mắt mình.
Đôi mắt đã khôi phục lại màu đen trắng bình thường.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Cổ Thần sau khi tiếp xúc với Huyết Cổ trong cơ thể Thương Kiều tối qua, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nàng gọi: “Xuân Hòa.”
Không bao lâu, Xuân Hòa dẫn theo nha hoàn bưng nước nóng, điểm tâm sáng đi vào: “Đại tiểu thư, người dậy rồi?”
Minh Lan Nhược như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Ừm, Cố Tư Ngọc đi đâu rồi?”
Xuân Hòa không nhịn được bật cười: “Ý người là Thiên Tuế gia sao? Ngài ấy có chút việc, lát nữa sẽ quay lại.”
Minh Lan Nhược mất tự nhiên khẽ nói: “Ta còn chưa tính sổ với hắn, cho nên ta mới tìm hắn, còn nữa hắn không phải Thiên Tuế gia gì cả.”
Nàng dừng lại rồi khẽ thở dài: “Sau này, các ngươi cũng theo ta gọi hắn là Diễm Vương đi.”
Xuân Hòa cười đưa khăn mặt cho nàng: “Vâng vâng vâng, Đại tiểu thư nói chí phải.”
Minh Lan Nhược có chút bực bội trừng mắt liếc Xuân Hòa một cái: “Cười cái gì mà cười, chờ ngươi gả đi rồi sẽ biết!”
Xuân Hòa cũng không sợ chút nào, cười tủm tỉm trêu chọc chủ tử nhà mình: “Đại tiểu thư, người và Diễm Vương điện hạ không phải đã hòa ly rồi sao? Khi nào thì gả cho ngài ấy nữa?”
Minh Lan Nhược sững sờ, bực bội ném khăn mặt vào chậu rửa mặt: “Tiểu nha đầu nhà ngươi gần đây miệng lưỡi cũng ngày càng lanh lợi! Có phải học theo Tiểu Tề Tử không đấy!”
Xuân Hòa cười híp mắt đặt điểm tâm sáng trước mặt nàng: “Được rồi, nô tỳ không nói nữa, tiểu thư ăn điểm tâm sáng đi, nếu không lát nữa điện hạ trở về trông thấy bộ dạng này của người sẽ đau lòng đấy.”
Minh Lan Nhược theo bản năng sờ sờ gáy mình, nơi đó còn lưu lại dấu vết của hắn, tuy không cắn rách da, nhưng dấu răng vẫn còn.
Như thể đôi môi ấm áp và hơi thở của hắn vẫn còn đang trêu chọc lưu lại nơi đó.
Nàng lập tức đỏ mặt, bực bội trợn mắt: “Hắn đau lòng cái rắm.”
“Sao ta lại không đau lòng chứ?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Minh Lan Nhược sửng sốt, nhìn một người mặc đồ đen, đầu đội nón tre bưng hộp thức ăn đi vào.
Hắn tháo nón tre xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến mức khoa trương, nhìn nàng khẽ cười: “Sao vậy, trông ngốc nghếch sao?”
Xuân Hòa thấy thế, thức thời lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Sao chàng không đeo mặt nạ Cố Tư Ngọc, nơi này có không ít tai mắt của Thượng Quan Hoành Nghiệp đâu.”
“Tối qua nàng cứ luôn miệng nói cái mặt nạ da người kia xấu, nàng không thích, còn muốn xé mặt ta, ta nào dám đắc tội Thánh nữ chứ?” Thượng Quan Diễm Kiều trêu chọc nhướng mày.
Minh Lan Nhược trừng mắt liếc hắn: “Tối qua ta đầu óc không tỉnh táo, chàng không phải không biết.”
Nói xong liền quay mặt đi, không để ý tới hắn nữa.
Thượng Quan Diễm Kiều thấy thái độ nàng có chút không đúng, bèn đi vòng ra trước mặt nàng, khom lưng nhìn nàng: “Sao vậy, còn đang giận sao, hay là chỗ nào đau sao? Hôm qua không phải nàng cố ý chọc giận ta sao?”
Sau khi xảy ra chuyện, hắn bình tĩnh lại cũng có thể nhận ra nàng là cố ý, muốn dùng thân thể cảm nhận sự tồn tại của hắn.
Minh Lan Nhược bĩu môi: “Nào dám giận, Diễm Vương điện hạ tính toán đâu ra đấy, bày ra màn kịch lửa lớn, lại còn khởi binh ngàn dặm xa xôi vạn lý đến tận nơi này đối phó với tân đế. Người giấu ta kỹ như vậy, một phong thư cũng chẳng có, nếu không phải đêm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e là người còn chẳng chịu lộ diện.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn xuống khẽ cười: “Ha…”
“Tiểu cữu cữu, người cứ từ từ cười, ta có việc đi trước.” Minh Lan Nhược xoay người đứng dậy bỏ đi.
Thượng Quan Diễm Kiều thấy thế, ôm lấy nàng từ phía sau, ôm chặt vào lòng, cúi xuống thì thầm bên tai nàng: “Không cho phép lúc này gọi ta như vậy.”
Minh Lan Nhược quay lưng về phía hắn, giãy giụa nói: “Buông ra!”
Tuy Thượng Quan Diễm Kiều gầy đi không ít, nhưng hai cánh tay vẫn như gọng sắt giam cầm nàng trong lòng, khẽ thở dài: “Nhược Nhược, ta sai rồi vẫn không được sao?”
Chỉ một câu nói đã có thể khiến nàng ngừng giãy giụa, ủ rũ đứng im không nói.
“Ta biết nàng lo lắng cho ta, một là lúc ấy ta hôn mê hai tháng trời, không cách nào liên lạc với nàng, hai là, là ta sơ suất đã không khống chế được phản ứng của cơ thể, ban đầu ta tưởng chỉ cần vài ngày là tỉnh lại.”
Hắn chậm rãi giải thích.
“Về sau này kỳ thật cũng có gửi thư cho Tiểu Tề Tử, nhưng Tiểu Kinh Nam vương ở bên cạnh nàng, ta cũng có đôi chút không thoải mái.”
Minh Lan Nhược mím môi, quay người mạnh mẽ véo eo hắn một cái: “Là ai tạo ra cục diện này hả, chàng còn có mặt mũi ghen tuông!”
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ kêu lên, xoa xoa eo buông tiểu yêu tinh trong lòng ra.
Tiểu nha đầu này thật là càng ngày càng quá đáng! Tối hôm qua ngủ như vậy mà vẫn không dỗ được nàng!

Ads
';
Advertisement