Minh Lan Nhược - FULL

“Xung quanh ta chỉ quen mỗi mình chàng có tài dịch dung cao siêu như vậy, không phải chàng thì có thể là ai được?” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Ngoại trừ Thượng Quan Diễm Kiều, nàng không nghĩ ra ai có thể làm ra chuyện như vậy.
“Hoá ra là vậy.”
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ cười nhạo: “Hình như dịch dung của ta chưa từng thành công với tiểu nương tử, có phải ta nên cảm thấy may mắn vì nàng không phải kẻ thù hay không?”
Hắn nhẹ nhàng lướt tay qua eo thon mềm mại của nàng.
Minh Lan Nhược khẽ run lên: “Sau này, chàng cũng không giấu được nữa đâu, ta có thể ngửi thấy mùi Huyết Cổ trên người chàng.”
Tay hắn khựng lại, bỗng nhiên dùng sức lật người nàng xuống, cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Ưm…” Nàng bị hôn đến đầu óc choáng váng, hô hấp có chút khó khăn, một lúc sau mới vỗ nhẹ vào vai hắn: “Thương Kiều, chàng làm gì vậy?”
Thượng Quan Diễm Kiều chống tay ngồi dậy, mái tóc đen như thác nước buông xuống, bao phủ nàng trong hơi thở và bóng tối của hắn.
Chóp mũi hắn gần như chạm vào chóp mũi nàng, ánh mắt u ám nhìn nàng: “Nàng cũng có thể ngửi thấy mùi Huyết Cổ trên người Sở Nguyên Bạch sao?”
Minh Lan Nhược khựng lại: “Ừm.”
Thượng Quan Diễm Kiều nheo mắt nguy hiểm, lật người nàng lại, đè lên bờ vai mảnh khảnh của nàng, một lần nữa mạnh mẽ đè xuống từ phía sau.
“Nửa năm nay rất vui vẻ sao?”
Minh Lan Nhược nắm chặt lấy màn che, rên lên một tiếng: “Ưm!”
Mồ hôi nhỏ giọt lăn dài trên lông mi nàng, nàng không thể trốn thoát.
Lần này, nàng im lặng chịu đựng, ánh mắt hắn u ám, bừng bừng lửa giận.
Hắn không còn kiềm chế, cúi đầu cắn lên cổ nàng, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt như muốn nghiền nát nàng.
Mồ hôi chảy qua hàng mi, Minh Lan Nhược nhìn vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, khóe môi lại cong lên một nụ cười mờ ám mà hắn không nhìn thấy.
Thật tốt, hắn đã ở đây, ấm áp, cuồng nhiệt, mạnh mẽ.
Nàng thích sự tức giận của hắn, như có sức sống mãnh liệt, cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn trong cơ thể mình, một sự tồn tại chân thật, không thể phớt lờ.
Hắn còn sống, thật tốt… thật tốt.

Cảnh Minh đã sớm đuổi những hộ vệ khác đi, một mình nàng ấy ôm kiếm canh giữ trên cây cách đó không xa.
Nàng ấy nhìn ánh trăng rồi khẽ thở dài.
Từ chiều đến tối nay quả thật là long trời lở đất.
Cố Tư Ngọc đúng là tổ tông mà…
Lúc này, dưới tàng cây bỗng có người đi tới, dừng bước.
Nàng ấy cúi đầu nhìn người nọ, theo bản năng giấu toàn bộ hơi thở, không để đối phương phát hiện ra mình đang ở trên cây.
Trần Ninh đứng dưới bóng cây, nhìn về phía cửa phòng, cau mày, đảo mắt quan sát xung quanh: “Nữ nhân kia đi đâu rồi, ngoài sân của đại tiểu thư sao lại không có ai canh giữ vậy?”
Hắn ta vốn định đi đến gần cửa, nhưng chưa đi được mấy bước, tai bỗng khẽ động, võ công cao cường khiến hắn ta nghe được động tĩnh khác thường trong phòng.
Hắn ta dừng bước, không tiến lại gần nữa, quay người trở lại gốc cây, nơi không nghe thấy gì, ôm kiếm đứng canh giữ.
Cảnh Minh ở trên cây nhìn chằm chằm nam nhân dưới gốc cây một cách trắng trợn.
Không ăn được, vậy thì… nhìn vậy.
Bây giờ bọn họ coi như người dưng, chỉ thỉnh thoảng có công việc mới gặp mặt.
Ban đầu, nàng ấy cứ nghĩ mình sẽ nhanh chóng quên hắn ta, nhưng ngày nào cũng gặp mặt, làm sao có thể dễ dàng quên được?
Trong lòng khẽ thở dài.
Vầng trăng lạnh lẽo trên trời dần dần ngả về tây.
Nam nhân ôm kiếm dựa vào gốc cây, dường như có chút mệt mỏi, lúc sắp rạng sáng, hắn ta đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đều, bình yên.
Cảnh Minh sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy Trần Ninh lơ là khi làm nhiệm vụ.
Hắn ta luôn tận tâm tận lực, mặc dù người trực đêm nay không phải hắn ta.
Cảnh Minh không biết trong lòng cảm thấy thế nào, nàng ấy khẽ nhón chân, nhẹ nhàng như mèo con đáp xuống đất.
Thậm chí không dẫm phải một chiếc lá nào.
Nàng ấy lẳng lặng tiến lại gần, đến trước mặt Trần Ninh.
Hắn ta dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi, hàng mi dài in bóng mờ trên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng.
Cảnh Minh nhìn hắn ta thầm than thở.
Hắn ta cũng gầy đi không ít.
Nàng nhìn hồi lâu, bỗng nhiên như bị ma xui quỷ khiến, nín thở, lặng lẽ đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của hắn ta.
Chỉ một cái thôi, lén lút hôn một cái thôi.
Mùi hương quen thuộc trên người hắn ta khiến trái tim nàng ấy đập loạn nhịp, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Nàng ấy đúng là quá hèn mọn, vậy mà lại ở đây lén lút hôn trộm nam nhân.
Cảnh Minh đang định rời đi, nhưng khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng u ám.
Cảnh Minh sợ hãi lùi lại hai bước, toàn thân cứng đờ mất tự nhiên: “Ngươi ngươi ngươi…”
Trần Ninh lạnh lùng nhìn nàng ấy: “Ta làm sao?”
Cảnh Minh cười gượng: “Trên mặt ngươi có sợi lông… Ta giúp ngươi lấy xuống thôi.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Ta vẫn luôn biết da mặt ngươi dày hơn tường thành, nhưng không ngờ ngươi còn có thể không biết xấu hổ như vậy.”
Cảnh Minh sững sờ người, mặc dù nàng ấy là người rộng lượng, nhưng vẫn có chút xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, là ta sai.”
Nói xong, nàng ấy xoay người bỏ đi.
Giọng nói chế giễu khinh miệt của Trần Ninh vang lên: “Sao vậy, Cảnh cô nương sau khi ăn mặn rồi nên bị nghiện, cảm thấy thiếu hơi nam nhân sao?”
Cảnh Minh nhắm chặt mắt vẫn nhịn: “Là ta không tốt, khiến ngươi chịu uất ức rồi, ngươi có thể đi bẩm báo với đại tiểu thư vào sáng mai, hoặc là đánh ta một trận.”
Rõ ràng là nàng ấy sai trước, nên nàng ấy cam tâm tình nguyện nhận lấy sự chế giễu của hắn ta.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Sau này cách xa ta một chút, ta không có hứng thú ra tay với loại người như ngươi, nhưng nếu còn có lần sau, ta sẽ không khách khí nữa.”
Cảnh Minh cũng cứng rắn gật đầu: “Biết rồi, sẽ không có lần sau.”
Nói xong, nàng ấy nhón chân, bay người rời đi.
Trần Ninh nhìn bóng lưng nàng ấy, siết chặt thanh kiếm trong tay, nhắm mắt lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Trong viện của Sở Nguyên Bạch.
“Nói, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!” Hắn ta nhìn mấy cổ trùng lão bà tử đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt.
Một thị vệ đang cầm hòm thuốc giúp hắn ta xử lý vết thương trên ngực và cổ họng do Minh Lan Nhược gây ra.
Quả thực rất đau, nếu không phải được Tiểu Tề Tử và không biết ai đó cứu giúp, e rằng mạng của hắn ta đã mất trong tay tỷ tỷ rồi!
Mấy cổ trùng lão bà tử này thường xuyên hầu hạ bên cạnh ngoại công, nhất định biết chuyện gì!
Quả nhiên, cổ trùng lão bà tử dẫn đầu nhìn vết thương của Sở Nguyên Bạch, kinh hãi biến sắc: “Tiểu vương gia, người… Chẳng lẽ là do dược dẫn quá mãnh liệt sao!!”
Ánh mắt Sở Nguyên Bạch lạnh lẽo: “Quả nhiên các ngươi biết!”
Cổ trùng lão bà tử dẫn đầu do dự một chút, dưới ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí của Sở Nguyên Bạch, bà ta ngượng ngùng nói: “Đại vu sư Long Đề… Sau khi biết người và Thánh nữ ký kết huyết khế, đã từng nghĩ rất nhiều cách để giữ lại Cổ thần.”
Bao gồm giết Thánh nữ Lan Nhược để lấy Cổ thần hoặc là khống chế hài tử của nàng ta, để nàng ta tự nguyện dâng Cổ thần, đương nhiên cũng bao gồm…
Để tiểu vương gia khiến vị Thánh nữ Lan Nhược kia mang thai.
“Kỳ thật chúng ta đều cảm thấy để người khiến Thánh nữ mang thai là biện pháp tốt nhất, dù sao vẫn luôn tồn tại phương pháp dụ thần hương này.”
Cổ trùng lão bà tử chậm rãi nói: “Chỉ cần gieo vào huyết mạch của người, ba ngày sau hạt giống trưởng thành, sẽ khiến Huyết Cổ Hùng Trùng trong cơ thể người cùng với máu của người trực tiếp kích thích bản tính săn mồi của Cổ thần, và hòa quyện vào dục vọng giao phối với cổ trùng đực.”
Nữ vương trùng tộc ngàn vạn năm cũng sẽ muốn sinh sôi nảy nở.
“Chỉ là Đại vu sư Long Đề quá mức chán ghét Thánh nữ Lan Nhược, ngài ấy cảm thấy việc trên người Thánh nữ có huyết mạch của Tiêu gia chín là hạ sách.”

Ads
';
Advertisement