Minh Lan Nhược - FULL

Xuân Hòa mỉm cười xoa đầu hắn ta: “Cảm ơn.”
Đang nói, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng Chu Như Cố: “Xuân Hòa, Đại tiểu thư tìm muội kìa.”
Xuân Hòa nghe tiếng hắn ta, khuôn mặt cũng trở nên vui vẻ hơn: “Được, ta đi ngay.”
Xuân Hòa cất kỹ hộp bánh thạch anh, sải bước đi về phía Chu Như Cố.
Chu Như Cố cười tủm tỉm: “Một lát nữa Cảnh Minh đổi ca cho muội, muội có muốn cùng ta đi săn chim bồ câu dại rồi tối nay nướng ăn không?”
Xuân Hòa lắc đầu: “Huynh đúng là cái miệng tham ăn.”
Tiểu Tề Tử nhìn bọn họ vừa nói vừa cười rời đi, thì khẽ thở dài rồi hắn ta cũng xoay người rời đi.
Thôi vậy, hắn ta hà tất gì tự tìm đến phiền não, chi bằng đi ngó xem khi nào chủ gia tử mới quay về.
Chủ gia tử lúc đi có dặn dò, là có việc quan trọng.
Xem ra lần này chủ gia tử đến đây chủ yếu là nhắm vào Thượng Quan Hoành Nghiệp.
……
Chỉ là Tiểu Tề Tử không ngờ tới, chủ gia tử đã đi ba ngày rồi vẫn chưa trở về.
“Tiểu Tề Tử, Cố Tư Ngọc mất tích rồi sao, mua chút thịt thỏ mà mất tăm mất tích không thấy người đâu.” Minh Lan Nhược ánh mắt khó đoán nhìn Tiểu Tề Tử
Tiểu Tề Tử chỉ có thể cười gượng: “Cái này… Đây là lỗi của ta, tên tiểu tử đó khả năng cao là lạc đường rồi, hay là ta phái người đi tìm hắn về, dù sao tay hắn ta cũng không thể nhấc và vai cũng không thể mang vác gì nặng.”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Thôi, đã không thấy người thì thôi vậy, vai không thể vác, tay không thể nhấc, còn chạy loạn khắp nơi, chết ở ngoài đường cũng không oan.”
Nói xong, nàng đặt cây quạt trong tay xuống, đi ra ngoài cửa: “Cảnh Minh, đi thôi.”
“Người muốn đi đâu vậy?” Tiểu Tề Tử hỏi.
“Đi tìm Tiểu Kinh Nam Vương, có việc muốn thương lượng với hắn ta.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Tiểu Tề Tử lập tức chạy theo sau: “Để ta đi cùng người.”
Trong cơ thể chủ gia tử có Huyết Cổ, trong cơ thể Tiểu Kinh Nam Vương cũng có Huyết Cổ, hơn nữa đều là giống đực, hai con cổ trùng đực này chỉ cần không bị thiến thì nhất định sẽ không vừa mắt.
Dù sao, Cổ Thần Nữ Vương chỉ có một.
Hai con trùng đực đều là do nàng chuyển hóa, muốn sủng ái thiên vị con nào thì cũng chỉ để cho Cổ Thần Nữ Vương vui vẻ mà thôi.
Ngộ nhỡ ý chí của Cổ Thần ảnh hưởng đến tiểu nương nương, vậy thì không ổn rồi.
Lần trước tiểu nương nương thi triển ra chiêu thức triệu hoán Thánh Nữ, cả người có chút thay đổi, càng giống Cổ Thần hóa thành hình người hơn.
Chủ gia tử bảo hắn ta phải để ý một chút!
Nhưng Minh Lan Nhược lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Không cần, ngươi ở đây chờ Cố Tư Ngọc trở về, rồi áp giải hắn đến gặp ta.”
Tiểu Tề Tử ngẩn người: “Ơ…”
Minh Lan Nhược không bận tâm đến hắn ta nữa, xoay người dẫn Cảnh Minh rời đi.
Không bao lâu, bọn họ đã đến sân viện mà Sở Nguyên Bạch ở, đi vào phòng của hắn ta dưới sự dẫn dắt của Cổ Vệ.
Cảnh Minh đứng canh giữ ở bên ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi!” Sở Nguyên Bạch đang chăm chú xem sa bàn, nhưng nghe thấy Minh Lan Nhược đến thì ngẩng đầu lên mỉm cười ngay lập tức.
Những ngày sau khi Long Đề Đại vu sư chết, Sở Nguyên Bạch càng thêm trưởng thành hơn.
Vẻ mặt vốn mang theo nét trẻ con nghịch ngợm, đã bị phai nhạt đi rất nhiều bởi khí chất trầm lặng bình thản.
Cả người lạnh lùng mà bình tĩnh.
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng của hắn ta, trong lòng khẽ thở dài rồi nói thẳng vào vấn đề: “Thế nào rồi, Đồng Cổ Trại đã an bài ổn thỏa chưa?”
Sở Nguyên Bạch gật đầu: “Sau khi tỷ tỷ bị Vân Nghê mang đi, Trần Ninh bọn họ lập tức phản công trở về trại, cứu được phần lớn người của Đồng Cổ Trại.”
“Những người sống sót đều đang chạy khắp nơi ở Miêu Cương ca tụng ân cứu mạng của tỷ, còn tiểu thương kia dẫn theo đám bạn nhỏ của mình, loan truyền chuyện gia công… “
Sở Nguyên Bạch dừng một chút: “Loan truyền chuyện Long Đề Đại vu sư mua chuộc người giả mạo tỷ tỷ là Thánh Nữ ra ngoài, tất cả mọi người cuối cùng cũng biết tỷ tỷ mới là Thánh Nữ chân chính!”
Sau chuyện này, nếu còn có người muốn bôi nhọ danh tiếng của Minh Lan Nhược, chỉ sợ sẽ không còn ai tin tưởng người đó nữa.
Minh Lan Nhược khẽ thở dài: “Ban đầu ta bảo đám người Trần Ninh nghĩ cách cứu người của Đồng Cổ Trại, là muốn để tiểu thương và người của Đồng Cổ Trại thay ta làm chứng việc… có người đang mạo danh ta.”
Chỉ là không ngờ dân chúng Miêu Cương lại nhiệt tình và thẳng thắn như vậy.
Ngược lại khiến nàng có chút áy náy.
“Tỷ tỷ không cần áy náy, bảo vệ Thánh Nữ vốn là chuyện người Cổ Miêu chúng ta nên làm.” Sở Nguyên Bạch sai người dâng điểm tâm cho Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhìn Sở Nguyên Bạch, cau mày lấy ra một tờ tình báo đặt trước mặt hắn ta:
“Ta nhận được tin tức mới nhất, Thượng Quan Hoành Nghiệp ba ngày trước đã đến biên giới ba tỉnh Tây Nam, nhưng đại quân Xuyên Du tiếp ứng hắn ta vẫn đang tăng cường binh lực, chuyện này không bình thường.”
Nếu như bình thường thì những đại quân kia nên chuẩn bị rút lui mới đúng.
Sở Nguyên Bạch khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén: “Tân đế không thể thuận lợi đưa tỷ tỷ đi, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta rồi nói thẳng vào vấn đề: “Ba tỉnh Tây Nam hiện tại đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến chưa?”
Sở Nguyên Bạch trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, trong tay ta cũng có ba mươi vạn đại quân, nhưng vẫn còn một bộ phận cần đóng quân ở biên giới An Nam và chúng ta, không thể tùy ý điều động, nói cách khác ta chỉ có thể dùng hơn hai mươi vạn đại quân.”
An Nam tuy nhỏ, nhưng quốc vương cũng không phải là kẻ dễ đối phó, vẫn luôn thích gây chuyện.
Đặc biệt là gần đây hình như lại đi gây hấn ở biên giới, ép hắn ta không thể động đến sáu vạn binh mã ở biên giới.
Hắn ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng binh mã của ta đều giỏi về tác chiến trên núi, cho dù ba mươi vạn đại quân Xuyên Du của tân đế đến xâm phạm thì chúng ta cũng chưa chắc đã thua.”
Minh Lan Nhược trầm ngâm một lát: “Nếu ta đoán không lầm, hành động bất thường gần đây của An Nam có thể có liên quan đến Thượng Quan Hoành Nghiệp.”
“Ý của tỷ tỷ là tân đế và An Nam vương đã đạt thỏa thuận nào đó, hành động bất thường của An Nam chính là để kiềm chế binh mã của ta ở biên giới sao?”
Sở Nguyên Bạch trầm tư, rót cho Minh Lan Nhược một chén trà.
Minh Lan Nhược nhận lấy uống một ngụm rồi gật đầu: “Thượng Quan Hoành Nghiệp giỏi về việc đánh trận, xuất thân là Đại tướng quân vương nên không thể xem thường hắn…”
Chưa dứt lời, nàng bỗng nhiên ngửi thấy cổ tay Sở Nguyên Bạch dường như tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Ánh mắt nàng khẽ động: “Tiểu… Tiểu Bạch, trên tay đệ là mùi hương gì vậy?”
Sở Nguyên Bạch sửng sốt, cúi đầu nhìn cổ tay mình: “Mùi hương?”
Hắn ta cúi đầu ngửi ngửi, trên đó ngoại trừ vết máu bị Long Đề cào ra thì không có mùi hương nào khác.
Nhưng Minh Lan Nhược lại đột nhiên đưa tay nắm nhẹ lấy cổ tay hắn ta, đưa đến chóp mũi mình: “Không phải, chính là mùi hương này, đệ ngửi xem?”
Hơi thở ẩm ướt của nàng nhẹ nhàng lướt qua cổ tay hắn ta.
Sở Nguyên Bạch sững sờ, trên khuôn mặt tuấn tú bất giác đỏ ửng, muốn rút tay về: “Tỷ tỷ, tỷ ngửi nhầm rồi, là mùi hương trên người tỷ…”
Nhưng chưa dứt lời, hắn ta lại thấy Minh Lan Nhược nắm chặt lấy cổ tay mình, biểu cảm có chút không đúng lắm.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Sở Nguyên Bạch ngẩn người.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong đầu như bị bao phủ bởi một màn sương mù kỳ lạ, tâm trí có chút mơ hồ.
Nhưng cũng không thể nói là không rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy cổ tay Sở Nguyên Bạch tỏa ra mùi hương kỳ lạ, mùi hương đó xộc vào mũi, khiến nàng không kiềm chế được muốn ngửi thêm vài cái.
“Sao vậy, đệ không ngửi thấy sao? Đệ bôi cái gì vậy?”
Minh Lan Nhược ngẩng mắt lên, nhìn Sở Nguyên Bạch, giọng nói lạnh lẽo ảo diệu.
Sở Nguyên Bạch trong nháy mắt kinh hãi, vậy mà đồng tử trong đôi mắt nàng trở nên đen kịt không còn tròng trắng nhìn chằm chằm hắn ta một cách kì dị.

Ads
';
Advertisement