Thượng Quan Hoành Nghiệp khựng lại, nhìn nụ cười khinh miệt của nàng: “Nếu ta không mang theo ba mươi vạn đại quân, làm sao dám đến phủ Kinh Nam Vương, gặp nàng chứ?”
Minh Lan Nhược vô cảm nhìn hắn ta: “Hiện tại ngài muốn thì cũng đã gặp rồi, nên trở về đi.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nếu không phải ba tỉnh đại quân dưới trướng Tiểu Bạch chưa chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, thời cơ chưa tới, thì nàng đã cho người kết liễu Thượng Quan Hoành Nghiệp tại đây rồi.
Ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của Minh Lan Nhược mang theo một tia tiếc nuối – tiếc nuối vì không thể giết hắn ta ngay lúc này.
Thượng Quan Hoành Nghiệp sững sờ, trong lòng ngột ngạt, đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt đó nhìn hắn ta, như thể bọn họ là kẻ thù không đội trời chung.
Thế nhưng rõ ràng trước đây, khi bị nhốt trong địa lao ở Đông Bắc Cương, bọn họ đã từng liều mạng bảo vệ lẫn nhau!
“Lan Nhược… !” Hắn ta theo bản năng vươn tay muốn giữ nàng lại, thì đã bị Xuân Hòa cản lại.
Xuân Hòa cung kính nhưng không khách khí nói: “Thượng Quan đại nhân, duyên phận của ngài và Đại tiểu thư đã kết thúc từ sáu năm trước rồi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đầy giận dữ trừng mắt nhìn nàng ấy: “Cút ngay!”
Thế nhưng không chỉ Xuân Hòa không “cút ngay”, mà Cảnh Minh, Trần Ninh cùng những người khác của Xích Huyết quân, còn có cả Sở Nguyên Bạch dẫn người chắn trước mặt hắn ta.
“Nhược Nhược!” Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận đến mức tràn đầy sát khí trong đáy mắt, ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang muốn rời xa, gọi tên nàng.
Minh Lan Nhược quả nhiên dừng bước, nàng quay đầu lại nhìn về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp, hai người nhìn nhau một lúc.
Minh Lan Nhược đột nhiên hỏi: “Ngươi còn nhớ năm đó ta từng nói đường của ngươi và ta không giống nhau sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng nhìn nàng qua đám người.
Giữa bọn họ dường như chưa từng thân cận, luôn cách một tầng ngăn cách không thể nào xóa bỏ.
Nàng nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bởi vì ta không chỉ họ Minh, mà còn là huyết mạch duy nhất của Tiêu gia, tiên đế nợ ta quá nhiều huyết nợ, cho nên chúng ta vĩnh viễn không thể đi chung một con đường.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe xong vừa kinh hãi vừa lạnh lòng, trên gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ u ám: “Nàng có biết mình đang nói gì không, đây là lời nói đại nghịch bất đạo.”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Sao vậy, chẳng lẽ bệ hạ còn không nhìn ra ta muốn tạo phản sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiến răng, ánh mắt nóng rực: “Lan Nhược, đừng làm chuyện ngu ngốc khiến nàng và người bên cạnh bị tru di cửu tộc!”
Minh Lan Nhược nghe vậy, đột nhiên không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng: “Cửu tộc? Cửu tộc của ta chẳng phải đã bị tiên đế tru di một nửa rồi sao, một nửa còn lại nếu ngài còn muốn, vậy thì cứ thử xem!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp siết chặt nắm tay, nhìn nàng chằm chằm: “Là tên phản tặc Thương Kiều kia ảnh hưởng đến nàng, cho nên nàng mới có những suy nghĩ nực cười và hoang đường này, hay là nàng hận ta đã giết hắn?”
Chỉ mới nói vài câu này, Cảnh Minh, đám người Trần Ninh thậm chí là Hồng tỷ, Quan Duyệt Thành cùng những người ẩn nấp không xa đều biến sắc.
“Ha ha, trong mắt Thượng Quan đại nhân, một nữ tử như ta không xứng có suy nghĩ của riêng mình, nên mới bị người khác ảnh hưởng.” Minh Lan Nhược không nhịn được cười nhạo.
Ngay cả việc nàng tạo phản cũng phải là vì một nam nhân, chứ không phải vì lý do nào khác.
Đây chính là nguyên nhân nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp vĩnh viễn không thể nói chuyện với nhau quá nửa câu.
Thượng Quan Hoành Nghiệp sững sờ mặt: “Ta không có ý đó…”
“Không sao, ngươi nói cũng không sai, trên đời này có người xem ta như mạng sống, coi ta là duy nhất, trân trọng, coi trọng ta, thì đương nhiên ta cũng trân trọng hắn.”
Minh Lan Nhược thản nhiên ngắt lời Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp khàn giọng nói: “Nhưng hắn đã chết! Trừ phi hắn chưa chết!!”
Lời hắn ta nói rất kỳ quái, xung quanh không mấy ai hiểu được, nhưng Minh Lan Nhược hiểu.
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta chằm chằm, đột nhiên nói: “Cũng như ngươi nói, nếu hắn đã chết, vậy ta phải tự tay giết chết kẻ hại hắn, nếu hắn chưa chết, càng không đến lượt người khác sắp xếp phần đời còn lại của ta phải sống như thế nào.”
Nàng dừng lại rồi rồi lạnh lùng nói: “Huống chi ngài và ta, từ sáu năm trước đã định sẵn là kẻ thù chứ không thể là bạn.”
Nói xong, Minh Lan Nhược xoay người rời đi không chút do dự.
Thượng Quan Hoành Nghiệp chấn động, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược đang dẫn người rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Minh Lan Nhược… !” Hắn ta hét lớn lên.
Nhưng Minh Lan Nhược không hề quay đầu lại.
Thượng Quan Hoành Nghiệp siết chặt nắm đấm, trong lòng như bị thứ gì đó bóp nghẹn.
“Người muốn có được quá nhiều, cuối cùng nhất định sẽ chẳng có gì, Long Đề dùng sáu mươi năm khắc câu nói này lên mộ mình, hiện tại, ta cũng tặng câu nói này cho ngài, bệ hạ.”
A Cổ ma ma đang đi ngang qua người Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên chậm rãi nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp toàn thân sững sờ, phẩy tay áo bỏ đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Lăng Ba thấy vậy thì nhíu mày, lập tức đuổi theo.
Kế hoạch của bệ hạ đã thất bại, không thể mang Minh phi nương nương về được nữa.
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Minh phi nương nương, dường như có ý định phản nghịch?!
Nếu thật sự như vậy…
Lăng Ba âm thầm thở dài, bệ hạ chỉ e là phải trở mặt thành thù với Minh phi nương nương.
…
Minh Lan Nhược trở về phòng, thay một bộ y phục sạch sẽ, rửa sạch vết máu trên người.
Nàng ngâm mình trong bồn tắm, đột nhiên nói với Xuân Hòa: “Gọi Cố Tư Ngọc đến đây cho ta.”
Xuân Hòa ngẩn người, gật đầu: “Vâng.”
Kỳ lạ, Đại tiểu thư sao lại muốn gặp tiểu tử kia?
Nhưng nàng ấy vẫn ra ngoài tìm người.
Thế nhưng…
“Tiểu Tề Tử, Cố Tư Ngọc kia rốt cuộc đi đâu rồi?” Xuân Hòa trừng mắt nhìn Tiểu Tề Tử trước mặt đầy bực bội.
Tiểu Tề Tử bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải trấn bên cạnh đang họp chợ sao, ta phái tên nhóc kia đến trấn bên ngoài mua ít thịt thỏ về.”
Xuân Hòa nghi hoặc nhìn chằm chằm Tiểu Tề Tử: “Ta nhớ rõ mấy hôm trước Đại tiểu thư có dặn dò, Long Đề Đại vu sư muốn giở trò, bảo mọi người không được chạy loạn, ai làm việc nấy.”
Tiểu Tề Tử sững sờ người cười khan: “Chẳng phải Long Đề đã chết rồi sao, ta muốn kiếm chút đồ ăn ngon, khao mọi người một bữa mà.”
Xuân Hòa nhìn chằm chằm Tiểu Tề Tử một lúc rồi lên tiếng: “Thôi, ta cũng lười nói ngươi, khi nào hắn trở về, ngươi mau bảo hắn đến gặp Đại tiểu thư.”
“Đại tiểu thư có chuyện gì muốn tìm Cố Tư Ngọc sao?” Tiểu Tề Tử làm bộ vô tình hỏi.
Xuân Hòa lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Tiểu Tề Tử âm thầm thở dài: “Được.”
Hắn ta đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một phần điểm tâm bọc lá sen đưa cho Xuân Hòa: “Xuân Hòa tỷ tỷ, đây là bánh thạch anh tự tay ta làm, tỷ thử xem?”
Xuân Hòa ngạc nhiên nhìn phần điểm tâm kia: “Ngươi còn biết làm cái này sao?”
“Khụ, chẳng phải lúc trước vị tổ tông kia tự dưng nổi hứng làm bánh tơ xanh, còn làm rất tốt, ta rảnh rỗi nhàm chán nên học hỏi đầu bếp một chút.”
Tiểu Tề Tử có chút ngượng ngùng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất