Minh Lan Nhược - FULL

“Nếu đã là ân điển của nương nương thì bày ra hết đi, ngày mai ta sẽ tiến cung để tạ ơn.” Minh Lan Nhược vuốt ve lò mạ vàng trong tay, khẽ thở dài một tiếng.
Hoàng đế không thích nàng nên dù lão ta biết cũng không thèm quan tâm chỉ có thái hậu nương nương vẫn sẵn lòng chiếu cố nàng.
Vương ma ma do dự một lát, lúng túng nói: “Còn một chuyện nữa, vương phi… nội vụ phủ gửi đến một ngân phiếu hai lượng bạc, dùng để trả lương tháng cho hạ nhân thay cho số tiền Trương ma ma đã nợ, không còn thừa bao nhiêu nhưng chúng ta vẫn cần thêm ít người.”
Minh Lan Nhược lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu hai ngàn lượng đưa cho Vương ma ma: “Số bạc này là ta mượn, chi tiêu trong phủ cứ dùng số bạc này, mua thêm mấy người hầu trong sạch, đặc biệt là phải trung thành.”
Trong Điệu vương phủ chỉ còn lại bảy, tám người hầu, nàng bán thêm mấy người đi theo Trương ma ma, bây giờ chỉ còn lại bốn người.
Vương ma ma cẩn thận cất kĩ tiền: “Ngài yên tâm, lão nô hiểu.”
Minh Lan Nhược lại dặn dò bà: “Nhân tiện tối hôm nay sẽ có người tới cửa. Bất kể là ai, cũng phải mang tin tức của họ đến chỗ ta ngay lập tức.”
Vương ma ma lập tức gật đầu: “Bây giờ lão nô đi canh cửa.”
Minh Lan Nhược đi vào phòng của mình, Đình Đình đã chuẩn bị sẵn nước nóng, cho dược liệu Minh Lan Nhược tự kê vào.
Trong phòng tràn ngập mùi thơm của thảo dược, Minh Lan Nhược ngồi vào bồn tắm, tâm trạng thoải mái đặt khăn lên đầu, nhắm mắt lại tựa vào bồn tắm.
Chỉ cần Thượng Quan Hoành Nghiệp còn cho rằng nàng còn có giá trị, hắn ta nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, nhất định phải tận lực bảo vệ phụ thân của nàng.
Hơi nước nóng bốc lên, nhuộm làn da kiều diễm, trắng mịn như tuyết của nàng thành một màu hồng quyến rũ.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra phát ra tiếng “Kẹt kẹt”.
Một chút gió lạnh thổi qua, Minh Lan Nhược từ từ nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Đình Đình, đóng cửa lại, dược khí tiêu tán sẽ không tốt.”
Sau đó cửa được đóng lại ngay.
Mái tóc dài của Minh Lan Nhược thả bên ngoài thùng gỗ được cẩn thận nâng lên. Một chiếc lược gỗ đàn hương có màu xanh được nhúng vào dầu hoa quế chải từng chút một, bắt đầu từ da đầu của nàng, xoa bóp các huyệt đạo một cách nhẹ nhàng.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, vừa lười biếng vừa mềm mại đưa tay đỡ cổ tay đối phương : “Thì ra Đình Đình cũng biết xoa bóp huyệt đạo.”
Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên dùng hết sức bẻ tay đối phương, kéo tay người đó xuống nước.
“Ta không cần biết ngươi là ai, tốt nhất ngươi không nên di chuyển, trong nước và trong hơi nước đều có chứa thuốc độc của Miêu Cương, nếu không ra khỏi cửa này, ngươi sẽ chết!”
Khoảnh khắc ngón tay của đối phương chạm vào da đầu nàng, nàng đã biết người đến chắc chắn không phải Đình Đình!
“Ha ha… Bản tọa không biết bây giờ ngươi đã thành cao thủ độc dược.” Một tiếng cười từ tính nhưng khó đoán vang lên sau tai nàng.
Hai mắt Minh Lan Nhược đột nhiên trợn tròn, da đầu như sắp nổ tung.
Nàng vội thụp người xuống bồn tắm, giơ tay lấy chiếc khăn che đi bộ ngực trắng nõn.
Nhưng giây tiếp theo, Thương Kiều trở tay giữ chặt cổ tay nàng, chiếc khăn nàng dùng để che thân rơi vào tay hắn.
Minh Lan Nhược cứng người, chỉ có thể luống cuống tay chân che ngực lại.
Hắn dùng chiếc khăn thấm đẫm nước nhẹ nhàng lau bờ vai trắng nõn thon thả của nàng, bình tĩnh hỏi: “Tránh cái gì, có chỗ nào trên người ngươi mà bản tọa chưa nhìn thấy đâu?”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn: “Ngài đang làm cái gì…”
“Ừm.”
Đầu ngón tay của Thương Kiều chậm rãi vuốt ve xương quai xanh mảnh mai của nàng.
Trên ngón tay hơi lạnh nhưng khá mềm mại của hắn lại có những vết chai mỏng do thường xuyên cầm kiếm, những cái vuốt ve ấy đã đem đến cho nàng cái cảm giác như có một dòng điện xoẹt qua, vừa kỳ dị vừa tinh tế.
Cơ thể nhạy cảm của Minh Lan Nhược bất giác khẽ run lên.
Nàng cố gồng mình, nhưng cuối cùng thì vẫn không chịu được mà đẩy tay của hắn ta ra: “Thiên Tuế Gia, nam nữ có sự khác biệt… “
“Nam nữ có sự khác biệt chỉ là dựa vào cơ thể của người nam và nữ, chẳng phải ngươi đã từng nói ta không phải nam tử bình thường mà là thái giám còn gì.” Thương Kiều nói một cách bình tĩnh.
Minh Lan Nhược nghiến răng nghiến lợi, nàng thừa biết hắn ta là loại người thích làm theo ý mình nên cũng lười tranh cãi với hắn.
Thương Kiều chậm rãi dùng trâm gỗ buộc lại mái tóc đen nhánh của nàng, nói: “Ta từ nhỏ đã hầu hạ các vị chủ nhân trong cung, tắm rửa, trang điểm, chỉnh lại quần áo, xông hương, bôi dầu thơm, chưa bao giờ khiến các vị không hài lòng, tin ta đi, ta chắc chắn làm tốt hơn con nha hoàn kia của ngươi.”
Nàng cảm thấy không thoải mái bèn co chân lên che trước ngực, ít ra che được một chút còn hơn.
Nàng với khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: “Ta không cần hầu hạ, ngài là bề trên, đáng lẽ ra ta nên hầu hạ ngài mới phải…”
Minh Lan Nhược tiện nghiêng người về thành bồn tắm, miễn cưỡng che đi thân thể của nàng, nàng chỉ ước gì có thể đuổi hắn ta ra ngoài.
Tên khốn này sao mà vô liêm sỉ vậy!
Ngón tay của Thương Kiều xuyên qua mái tóc dài của nàng rồi dừng lại một chút, sau đó chậm rãi vuốt ve chiếc cổ thon, cuối cùng dừng lại trên vai nàng, ấn nàng xuống phía đối diện của cái thùng, nói: “Nàng có lòng như vậy, để lần sau nhé.”
Minh Lan Nhược chỉ còn cách nghiêng người về phía bên kia của cái xô,
Sau đó, nàng nhìn thấy Đốc chủ Đông Xưởng mà người người khiếp sợ xắn tay áo lên, lộ ra đôi cánh tay thon đẹp của hắn. Hắn chọn ra vài chai dầu tắm, bắt đầu pha chế một cách nho nhã, điêu luyện, điều này chứng tỏ hắn đã quen với việc hầu hạ người khác.
Hương thơm của thảo dược, sương khói mơ màng, được người có địa vị cao bên cạnh “hầu hạ”.
Tất cả khiến nàng chợt cảm thấy đây có lẽ chính là cảm giác mà hoàng đế được tận hưởng?
Nàng quay mặt đi, hít một hơi và miễn cưỡng cắn môi để không tạo ra tiếng động. Khi con người ta trần trụi, thì sự ngượng ngùng, xấu hổ là cách dễ dàng nhất để phá vỡ đi hàng phòng ngự của một người.

Ads
';
Advertisement