Minh Lan Nhược - FULL

Nhưng đúng lúc này, hắn ta hét lên đầy đau đớn, theo bản năng hất tay ra.
Minh Lan Nhược chậm rãi dùng khăn tay lau đi máu và chút thịt vụn trên móng tay: “Nam nhân các ngươi sao cứ hở một chút là nhéo cằm người khác? Đau lắm, biết không?”
“Ngươi…!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn mu bàn tay bị móng tay hung hăng đâm xuống để lại vết thương dính máu, trong mắt hiện lên sát khí.
Nhưng hắn ta vẫn cố kìm nén cơn giận, ra hiệu cho đám sát thủ rút lui.
Minh Lan Nhược đứng dậy, cười khẩy nói: “Tần vương điện hạ, nếu ta nhớ không lầm hai ngày trước vương phi của ngài đột nhiên bị sảy thai, thân thể yếu đến mức không giữ được mạng sống. Ngài còn có tâm tư tán tỉnh nữ nhân khác ở đây sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp là một nam nhân máu lạnh, thê tử vừa mới mất mà bản thân còn có tâm trạng tán tỉnh nàng, thật kinh tởm!
“Nếu không phải tại ngươi thì sao nàng ta lại chết chứ.” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chằm chằm nàng một cách tàn nhẫn.
Hắn ta không có tình cảm với vương phi có thân phận thấp kém kia dù nàng ta có mang nhưng mẫu hậu nói phụ hoàng đã bắt đầu nghi ngờ bọn họ có ý đồ bất chính, đứa trẻ khiến phụ hoàng hoài nghi không thể giữ lại được.
Con trai trưởng nhất định phải có vì thế chỉ có thể nói chính phi bị sảy thai, ai ngờ mệnh của nữ nhân đó bạc như vậy.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Đừng lấy lợi ích cá nhân của các ngươi làm nguyên nhân cho những hành động tàn nhẫn, hãm hại người khác, Tần vương điện hạ hãy suy nghĩ thật kĩ, trễ nhất là ngày mai ngài phải phái người xuất phát đến đó.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không cam lòng cười lạnh: “Ngươi không sợ bản vương sẽ ra tay giết phụ thân ngươi sao?”
Minh Lan Nhược nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp như một kẻ ngốc: “Ngươi cho rằng sau khi phụ thân ta chết, người của ngươi hoặc chính ngươi sẽ có thể nhận được sự ủng hộ từ nhóm quan văn thanh liêm sao?”
Tại sao thái tử chỉ chặt đứt hai chân của phụ thân mà không giết ông ấy?
Bởi vì nếu phụ thân chết đi sẽ không có bất kì ai có thể lãnh đạo nhóm quan văn như phụ thân cho nên hắn ta cần phụ thân phải sống.
Thượng Quan Hoành Nghiệp không phải không biết chuyện này mà chỉ do hắn ta nhất thời oán hận Minh Lan Nhược nên mới nói ra mấy lời gay gắt muốn uy hiếp nàng.
Bây giờ bị Minh Lan Nhược mỉa mai, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi: “Minh Lan Nhược…”
Minh Lan Nhược khẽ mỉm cười: “Ngài không cần phải tức giận, phụ thân ta còn sống đối với ngài mà nói có lợi không ít, nếu ngài suy nghĩ kỹ thì hãy phái người đến Điệu vương phủ nói cho ta biết một tiếng.”
Nói xong nàng cúi đầu chào Tần vương: “Cáo từ.”
Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Minh Lan Nhược, Thượng Quan Hoành Nghiệp nguy hiểm nheo mắt phượng lại.
“Tần vương điện hạ, Minh đại tiểu thư nói có lý.” Một giọng nói của một nam nhân trung niên hơi khàn khàn vang lên.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngồi xuống, sắc mặt lạnh lẽo cũng nhạt dần, trở nên bình tĩnh: “Hồng tiên sinh, mời ngồi.”
Một nam nhân trung niên, dáng vẻ thư sinh từ phòng bên cạnh bước vào, ngồi xuống bắt đầu pha trà.
“Minh quốc công là người đứng đầu Hàn Lâm viện, nếu ông ta còn sống sự ủng hộ mà thái tử nhận được từ các quan văn không thể nào vượt qua ông ta. Nếu ông ta chết, các quan văn sẽ tìm chủ mới, tạo điều kiện cho thái tử bồi dưỡng thế lực.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh: “Gia tộc của mẫu hậu và cả ta đều xuất thân là võ tướng, tính ra thì không bằng dáng vẻ đạo đức giả mà các quan văn yêu thích của đại ca.”
Nhưng phụ hoàng đa nghi, sau khi hắn ta không đánh trận nữa thì binh quyền trong tay cũng bị thu lại.
Mà nhóm quan văn có miệng lưỡi sắc bén, có sức ảnh hưởng lớn, hắn ta không thể bỏ mặc bọn họ tìm Thượng Quan Vũ nương tựa!
Nhưng kêu hắn ta nghe lời nha đầu chết tiệt Minh Lan Nhược đó quả thật khiến hắn ta phẫn nộ đến mức muốn giết người.
Hồng tiên sinh nhìn sắc mặt u ám của chủ công, đột nhiên sờ lên bộ ria mép, yếu ớt nói: “Thật ra người của ngài hoàn toàn có thể vạch trần thái tử điện hạ đã phái người đến tấn công quốc công gia. Bằng cách này ngài không chỉ trở thành ân nhân của ông ta mà có thể… ”
“Mà có thể khiến Minh quốc công từ nay về sau sẽ kiêng kị thậm chí là căm hận thái tử! Hồng tiên sinh không hổ là đệ nhất quân sư của bản vương, ha ha ha!”
Đáy mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp lóe sáng, vỗ vai Hồng tiên sinh cười lớn.
Hồng tiên sinh mỉm cười hỏi: “Nếu trong lòng điện hạ đã có quyết định, vậy tối mai có cần truyền tin cho Minh gia đại tiểu thư không?”
“Cứ làm đi, tối nay chọn mấy người tinh nhuệ trong phủ đến Đông Bắc, không thể để Minh quốc công rơi vào tay bất kỳ ai khác, bảo vệ ông ta cho tốt!”
“Rõ!” Hồng tiên sinh chắp tay hành lễ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên hỏi: “Gả cho người chết, một mình sinh con, bị giam giữ một năm, sống vất vả có thể khiến một nữ nhân ngu ngốc trở nên mưu mô, âm trầm sao?”
Minh Lan Nhược là một nữ nhân trong đầu chỉ có tình ái, đặt trọn tình cảm lên người hắn ta, từ lúc nào mà nàng biến thành dáng vẻ như hiện tại?
Hồng tiên sinh sững sờ nhận ra hắn ta đang nói đến Minh gia đại tiểu thư, hay bây giờ là Điệu vương phi.
Ông ta hơi trầm ngâm: “Chuyện này… Gặp chuyện lớn, có lẽ sẽ kích thích tâm trí của con người làm người ta trưởng thành.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp tao nhã bưng ấm trà rót trà cho Hồng tiên sinh: “Dù như thế nào thì nữ nhân này thú vị hơn trước rất nhiều. Nếu có thể mài giũa tốt, nàng ta sẽ là một thanh đao lợi hại.”

Đêm khuya, Điệu vương phủ.
Minh Lan Nhược mặc áo choàng gấm bằng nhung màu xanh đứng dưới mái hiên, nhìn hạ nhân treo từng chiếc đèn lồng cung đình mới lên.
“Thái hậu nương nương cho người của phủ nội vụ đưa đến rất nhiều đồ đạc mới, lão nô đã ghi lại thành danh sách từng cái một rồi.” Vương ma ma cung kính dâng lên sổ sách đứng sang một bên.
Bà ấy đã thay một chiếc áo mới bằng vải bông dài màu nâu, trên đầu cài một cây ngân trâm, toát ra khí chất của một ma ma quản gia.

Ads
';
Advertisement