Minh đế bị Thượng Quan Hoành Nghiệp ra tay đánh trọng thương!
Lão Hòa sững sờ, không ngờ phản ứng của Tần vương lại như vậy, lập tức chắn giữa Tần vương và Minh đế.
Thượng Quan Hoành Nghiệp mặt không cảm xúc, nhưng sắc mặt trắng bệch cùng nắm đấm siết chặt đã tố cáo sóng gió trong lòng cùng sự kìm nén và đau đớn tột độ.
“Bốp bốp bốp…!”
Tiếng vỗ tay vang lên, Thương Kiều cười khẽ: “Vở kịch hay, biểu hiện của điện hạ thật khiến bổn tọa bất ngờ.”
Nhìn Minh đế thê thảm, tâm tình hắn càng thêm vui vẻ.
Nghe thấy Thương Kiều bước vào, Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng đờ, bỗng nhiên bất chấp tất cả, lướt qua Lão Hòa, lao thẳng về phía Minh đế, ý đồ tấn công lần nữa.
“Chậc, không được đâu.”
Một tiếng cười khẽ, cổ tay Thượng Quan Hoành Nghiệp đã bị Thương Kiều giữ lại khống chế.
Thương Kiều chậm rãi nói: “Tuy biểu hiện của Tần vương điện hạ hôm nay rất đặc sắc, nhưng trò chơi này, người tham gia không được giết người, đó là phạm luật.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn cổ tay bị Thương Kiều nắm chặt không thể động đậy, rồi nhìn thấy Lão Hòa đã rút kiếm chỉ thẳng vào mình.
Hắn ta nhắm mắt, giọng khàn đặc: “Buông ra!”
Hắn ta chỉ cần đến gần Thương Kiều là toàn thân khó chịu, buồn nôn và đau đớn.
Thương Kiều buông tay, mỉm cười: “Tần vương điện hạ đã dùng hành động đưa ra lựa chọn, vậy đi đi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp hất tay, sải bước rời đi. Đến cửa, hắn ta bỗng dừng lại, lưng hướng về phía Hoàng đế:
“Phụ hoàng, người dạy ta quân vương chết vì xã tắc, thiên tử thủ quốc môn, làm quân vương thà chiến đấu đến chết cũng không đầu hàng! Người là thiên tử, thà chết cũng không nên trở thành con rối!”
Nói xong, hắn ta không chút do dự rời đi.
“Nghịch tử… Ngươi cái tên nghịch tử này! Trẫm muốn giết ngươi! Giết ngươi!!” Minh đế toàn thân run rẩy, gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Thương Kiều nhìn Lão Hòa đang bắt mạch cho Minh đế, thản nhiên hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Tần vương ra tay muốn cắt đoạn tâm mạch của bệ hạ, nhưng không biết là ra tay không đủ tàn nhẫn, hay bệ hạ phát hiện né tránh kịp thời, lệch đi một chút, bệ hạ bị trọng thương, nhưng vẫn còn sống.” Lão Hòa vừa nói vừa truyền chân khí vào tâm mạch cho Minh đế.
Thương Kiều cười khẩy: “Tần vương điện hạ của chúng ta thật giống như một con hổ con, muốn cắn nuốt con hổ già yếu ớt, đáng tiếc, vẫn còn niệm tình thân.”
Hắn liếc nhìn Minh đế, xoay người đi ra ngoài, phân phó Tiểu Tề Tử: “Không thể để bệ hạ chết dễ dàng như vậy, người đâu, đi mời các vị ngự y đến đây.”
“Cái chết của một tên súc sinh nên kéo dài đầy đau đớn dày vò, chẳng phải sao?”
Thương Kiều mân mê viên ngọc bích trong tay, nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn.
Tiểu Tề Tử hành lễ gật đầu: “Vâng, Đốc chủ!”
Từ khi tận mắt nhìn thấy thi thể của những đứa trẻ và thịt nát trong lò luyện đan ở mật thất, hắn đã hoàn toàn xếp Minh đế vào loại không phải người.
Thương Kiều xoay người đi ra ngoài: “Được rồi, bổn tọa đi xem Tần vương điện hạ thế nào.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị mấy tên thị vệ cấm quân chặn lại ở cửa Thanh Vân điện.
Mãi đến khi Thương Kiều xuất hiện, mấy tên thị vệ mới hơi cúi người hành lễ: “Đốc chủ!”
Thương Kiều tùy ý phất tay, ra hiệu cho bọn họ lui ra.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Thượng Quan Hoành Nghiệp lên tiếng mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.
Thương Kiều lại cười: “Điện hạ đã quyết định từ bỏ bệ hạ, lại không muốn ngài ấy bị bổn tọa dày vò, muốn tự tay kết thúc đau khổ cho ngài ấy có đúng không?”
Đối với Minh đế mà nói, được chết nhanh gọn trong tay nhi tử kỳ thực là một loại giải thoát.
Đáng tiếc Minh đế không biết nhi tử lão ta đang thật sự “cứu” mình.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng không bất ngờ khi Thương Kiều có thể nhìn thấu mục đích của hắn ta.
Hắn ta siết chặt nắm đấm, nghiến răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, phụ hoàng có chỗ nào có lỗi với ngươi?!”
Ngay cả chết cũng không cho phụ hoàng chết bình yên?!
Thương Kiều cười khẽ: “Nếu bổn tọa nói bệ hạ không có chỗ nào không có lỗi với ta, Tần vương điện hạ có tin không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng cười khẩy theo: “Ngươi thật đúng là chó cắn chủ, à không, chó còn có thể dạy dỗ được, chỉ có hổ báo sói lang mới không thể dạy dỗ.”
Thương Kiều thản nhiên nói: “Đa tạ điện hạ khen ngợi, mang theo tâm trạng liều chết, muốn xông vào cung cứu người, lại phát hiện mình bất đắc dĩ phải giết chết phụ thân của mình…”
“Ngậm miệng…” Thượng Quan Hoành Nghiệp khàn giọng nói.
Thương Kiều lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, bổn tọa rất tò mò, khoảnh khắc điện hạ đưa ra lựa chọn giết vua giết cha, là thật sự cảm thấy bệ hạ không xứng làm vua…”
“Câm miệng!” Thượng Quan Hoành Nghiệp cúi đầu, cao giọng.
Nhưng Thương Kiều không hề dừng lại, tiếp tục nói: “Hay là vì muốn tự bảo vệ mình và không thể từ bỏ giấc mộng ngồi lên ngai vàng.”
“Ầm!” Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên đấm mạnh vào xà nhà bên cạnh, thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
Thương Kiều nhìn xà nhà phát ra tiếng “kẽo kẹt” chói tai, ra là đã bị đánh nứt.
Hắn bỗng cười, búng tay: “A, bổn tọa hiểu rồi, điện hạ đều có cả hai loại tâm trạng đều, vừa tuyệt vọng với vị phụ hoàng không giống vua chúa kia, vừa không thể từ bỏ tính mạng và tư tâm với ngai vàng của mình, cho nên dứt khoát giết chết phụ hoàng cho rồi.”
Tình phụ tử mỏng manh của Minh đế, quả nhiên trở thành bùa đòi mạng lão ta.
“Câm miệng! Ngươi cái tên súc sinh này, nhìn người khác rõ ràng biết phía trước là bẫy rập và con đường chết, nhưng vẫn bị ép buộc bước vào bẫy của ngươi, trong sợ hãi và đau đớn mà sụp đổ, ngươi rất đắc ý sao!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp phản ứng lại, túm lấy cổ áo Thương Kiều, gầm lên giận dữ.
Công công và thị vệ bên cạnh suýt nữa thì ra tay, Thương Kiều lại xua tay, ra hiệu cho bọn họ lui ra.
Hắn nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp đỏ mắt, tràn đầy sát ý mãnh liệt khó nén, thản nhiên hỏi:
“Lúc trước Tần vương điện hạ đưa tay ra đoạt bảo bối của ta, ép nàng ấy phải gả cho ngươi, ngươi rất đắc ý phải không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngẩn ra, cho nên…
“Ngươi đang trả thù?”
Thương Kiều khẽ cười: “Bổn tọa đã nói rồi, đừng cướp đoạt ‘bảo bối’ mà người ta trân quý nhất, phụ hoàng của ngươi đã cướp đi của ta quá nhiều, quá nhiều thứ, vậy mà ngươi còn dám dòm ngó ‘bảo bối’ của ta.”
Nếu tiểu cô nương thật lòng có ý tứ thích hắn, hắn có thể nhịn, nhịn xuống dục vọng muốn cướp đoạt kia.
Nhưng tiểu cô nương của hắn quay đầu lại, tự mình bước vào lòng hắn, bị người ta cướp đi nhân lúc hắn không chú ý.
Điều này hắn làm sao nhịn được đây?
Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp biến ảo, nhìn chằm chằm hắn: “Phụ hoàng rốt cuộc cướp đi của ngươi cái gì, tất cả những gì ngươi có đều là do người cho!”
Nếu đến lúc này, hắn ta còn không nhìn ra Thương Kiều hận thấu xương bọn họ đến vậy, hắn ta đúng là tên ngốc không thuốc chữa!
Thương Kiều không trả lời, chỉ tùy ý gỡ tay hắn ta ra, thản nhiên nói:
“Điện hạ, ngươi nên đi rồi, nếu không, ngươi sẽ vì tội danh giết vua mà không đi được đâu.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sửng sốt, hít một hơi thật sâu, buông tay, xoay người sải bước rời đi.
Nhìn cung điện phía trước trống trải lạnh lẽo, trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo âm trầm, chờ hắn ta quay lại nơi này một lần nữa.
Sẽ mặc giáp cầm kiếm, trả lại gấp mười những chuyện Thương Kiều hôm nay làm với hắn ta!
…
“Thiên Tuế Gia, ngài cứ thế thả Tần vương đi sao, nhỡ đâu hắn ta mang quân đánh vào thì làm sao bây giờ, hay là để nô tài dẫn người…” Tiểu Tề Tử giơ tay ra, làm động tác cắt cổ.
Thương Kiều lại giơ tay ra hiệu không cần, nhếch mép đầy ẩn ý: “Bổn tọa đang chờ hắn ta đến giết bổn tọa đây, hắn ta nếu không đến giết bổn tọa, vậy thì thật đáng tiếc.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất