Minh Lan Nhược - FULL

“Ai nói ta không cho bệ hạ và Tần vương điện hạ lựa chọn thứ ba? Thần có lòng tốt bày ra tất cả mọi chuyện cho bệ hạ và Tần vương điện hạ xem xét, đều là cha con, có gì cần phải giấu giếm nhau chứ?”
Thanh âm của Thương Kiều nhẹ nhàng như gió thoảng, đôi lông mày thanh tú khẽ nhướn lên, thậm chí còn mang theo một chút thương xót.
Hắn đã làm gì sai?
Hắn chỉ đơn thuần là gỡ bỏ nút thắt trong lòng hai cha con, đây là chuyện tốt mà?
“Bệ hạ và điện hạ giãi bày tâm sự với nhau, thần lại trở thành kẻ xấu duy nhất, vì hòa khí của hai người, sự hy sinh này của thần, cũng đáng giá.” Thương Kiều mỉm cười nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chằm chằm người trước mặt.
Thái độ của hắn, lời nói của hắn, cứ như hắn thật sự chỉ muốn tốt cho hai cha con bọn họ, là một vị “trung thần” tận tâm tận lực,
Chứ không phải là kẻ ác độc bày ra tử cục cho hai cha con bọn họ.
Nói xong, Thương Kiều còn rất lễ phép khom người: “Được rồi, thần không quấy rầy hai vị nói chuyện nữa, xin phép cáo lui trước.”
“Khoan đã, khoan đã!”
Nhìn Thương Kiều rời đi, Minh đế hoảng hốt, theo bản năng muốn đưa tay túm lấy tay áo hắn.
Nhưng bàn tay khô héo già nua của lão ta chỉ chụp được khoảng không, cánh cửa phòng “ầm” một tiếng đóng sập lại.
Minh đế cứng người, không khí trong phòng như ngưng đọng.
Lão ta xấu hổ ho khan một tiếng, đột nhiên quay người, nhìn về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp:
“Nghiệp nhi, đừng nghe lời xúi giục của tên gian thần Thương Kiều đó, những lời phụ hoàng vừa nói đều là để lừa hắn thôi!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn Minh đế, trong mắt tràn đầy u ám: “Thật sao?”
“Đương nhiên! Ngươi là con của phụ hoàng, ngươi còn không biết phụ hoàng yêu thương đến nhường nào sao! Đợi khi chúng ta ra ngoài, giết chết Thương Kiều và đồng bọn của hắn, giang sơn này sau này đều là của ngươi!” Minh đế vội vàng gật đầu lia lịa.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lại thấp giọng hỏi: “Phụ hoàng, nhi thần…”
Hắn ta muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Minh đế lại nhạy bén nhận ra, vội vàng nói: “Nghiệp nhi, nếu ngươi không tin, phụ hoàng sẽ lập tức viết thánh chỉ, lập làm Thái tử, không, lập tức nhường ngôi cho ngươi! Phụ hoàng sẽ làm Thái thượng hoàng an hưởng tuổi già!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sững người đột nhiên hỏi: “Vậy sau này phụ hoàng đừng tu tiên, luyện đan nữa được không, những thứ đó…”
Minh đế không đợi Thượng Quan Hoành Nghiệp hỏi xong, không chút do dự đồng ý: “Đó là điều đương nhiên, mấy ngày nay phụ hoàng đã nghĩ thông suốt rồi, nào có chuyện thành tiên thành Phật, trường sinh bất lão gì chứ, những ngày tháng còn lại, có thể bình an sống qua ngày, nhìn thấy ngươi sinh thêm mấy đứa cháu đích tôn…”
“Phụ hoàng… đã mãn nguyện rồi!” Lão ta cảm thán thở dài, đặt tay lên vai Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Cứ như hai cha con đã đạt được nhất trí, quyết định cùng nhau đối phó với tên “ác nhân” Thương Kiều kia!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn vị Hoàng đế tiều tụy trước mặt, nhìn chằm chằm vào người cha của mình.
Đột nhiên, hắn ta nhớ lại hình ảnh người cha mà hắn ta nhìn thấy khi còn nhỏ, cao lớn, anh tuấn, trong ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén, thậm chí là tàn nhẫn như một thanh kiếm sắc bén.
Nhưng bây giờ, phụ hoàng đã bị thuốc tiên và nữ sắc hủy hoại, trở thành một lão đầu gầy gò, quầng thâm mắt dày đặc, tóc bạc trắng như thế này.
Hắn ta đột nhiên nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, người đã cao tuổi rồi.”
“Hả?” Minh đế chưa phản ứng kịp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp che miệng cười khẽ: “Ngay cả việc lừa gạt, nói dối, cũng trở nên nông cạn và dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy, ha ha ha ha ha…”
Hắn ta ôm trán, chậm rãi cười lớn không kiềm chế được.
Phụ hoàng của hắn ta sao có thể là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ?
Để thoát thân, ngay cả những lời nói dối như “nhường ngôi”, “làm Thái thượng hoàng”, “lập tức từ bỏ tu tiên” cũng có thể nói ra được.
Trong mắt Minh đế lóe lên tia giận dữ.
Hoàng gia coi trọng quân thần phụ tử, trước là vua tôi, sau mới là cha con!
Trước đây Thượng Quan Hoành Nghiệp đối luôn cung kính với lão ta, bây giờ lão ta cũng chỉ là tạm thời sa cơ lỡ vận, tên hỗn trướng này lại dám chế giễu lão ta như vậy, quả nhiên là đã sớm có dị tâm!
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngẩng đầu chú ý tới ánh mắt hung ác của Minh đế.
Mỗi khi phụ hoàng muốn giết ai, đều sẽ có ánh mắt này.
Cuối cùng hắn ta không nhịn được cười đến mức cả người cao lớn run rẩy, nước mắt cũng chảy ra…
Thậm chí hắn ta đã từng nghĩ, cho dù phải mạo hiểm, sau này không làm Hoàng đế nữa cũng phải cứu phụ hoàng, vậy mà phụ hoàng lại đang nghĩ, đợi khi ra ngoài sẽ xử lý hắn ta như thế nào!
Ha ha ha ha, đây chính là “dương mưu” của Thương Kiều, “dương mưu” ác độc tột cùng.
Khiến hắn ta và phụ hoàng trơ mắt nhìn mình trở thành “tù nhân” bị nhốt trong “lồng giam”…
Rõ ràng hắn ta và phụ hoàng đều biết, chỉ cần bọn họ bằng lòng giống như những người cha con bình thường khác.
Chung tay hợp tác, tin tưởng lẫn nhau, là có thể phá tan “lồng giam” mong manh mà Thương Kiều dựng lên cho bọn họ, giết chết Thương Kiều.
Nhưng – cha con bọn họ còn chẳng tin tưởng đối phương, cũng không cách nào tin tưởng đối phương!
Phụ hoàng càng tỏ vẻ nhượng bộ, càng nói càng chứng minh lão ta đang nói dối, hắn ta càng không thể tin tưởng lão ta!
Thật là bi ai và nực cười biết bao!!
Đây chính là phụ tử trong hoàng gia! Thật khiến người ta tuyệt vọng!
Minh đế bị tiếng cười của Thượng Quan Hoành Nghiệp dọa sợ, trong lòng có chút bất an.
Nhưng lão ta không biết tại sao nhi tử luôn tỏ vẻ “ngay thẳng” của mình lại đột nhiên như biến thành một người khác…
Một kẻ Sắc bén cay nghiệt, có thể nhìn thấu mọi chuyện.
“Đừng cười nữa, Hoành Nghiệp, rốt cuộc ngươi đang cười cái gì, những gì phụ hoàng nói có chỗ nào khiến ngươi không hài lòng thì cứ nói, phụ hoàng đều đáp ứng ngươi!” Minh đế không nhịn được bực bội nói.
Cuối cùng, Thượng Quan Hoành Nghiệp ngừng cười, hắn ta ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Minh đế, đột nhiên nói:
“Phụ hoàng, nhi thần có thể chết, nhưng trên người nhi thần còn gánh vác hy vọng và tín nhiệm của biết bao nhiêu người, sao có thể vì lựa chọn của mình mà liên lụy đến bọn họ, đúng không?”
Minh đế tuy bị thuốc tiên làm cho hồ đồ, nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngốc.
Lão ta đột nhiên ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Ngươi muốn làm gì, trẫm là phụ hoàng của ngươi, tất cả những gì ngươi có đều là trẫm ban cho, trẫm đã nói sẽ cho ngươi thì nhất định sẽ cho! Đưa trẫm ra ngoài, ngay bây giờ, lập tức!”
Tên hỗn trướng này chẳng lẽ muốn bỏ rơi lão ta?
Thượng Quan Hoành Nghiệp cụp mắt xuống: “Được, nhi thần đưa người ra ngoài…”

“Lão Hòa, ngươi đoán xem, lát nữa người đi ra sẽ là một người, hay là hai người?” Thương Kiều nhìn cánh cửa phòng, chán nản ngồi trên ghế bát tiên bằng gỗ tử đàn chạm khắc tinh xảo, nhón một viên mứt sơn trà bỏ vào miệng.
Vị chua chua ngọt ngọt khiến hắn thích thú nheo mắt lại.
Lần sau bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thêm dưa hấu, xem kịch mà ăn dưa hấu là hợp nhất, không phải sao?
Lão Hòa đứng bên cạnh, thở dài: “Chủ tử, người chơi lớn như vậy, ngộ nhỡ hai cha con bọn họ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đi ra, chẳng phải là thành công cốc sao?”
Chủ tử nhà ông ta cái gì cũng tốt, chỉ là cái kiểu làm việc thích đi đường tắt này, thật khiến người ta đau đầu.
Thương Kiều thản nhiên nói: “Nếu hai cha con bọn họ cùng nhau đi ra, vậy thì hôm nay Tần vương đừng hòng bước ra khỏi hoàng cung này, bản tọa sẽ để Minh đế lập tức hạ chỉ giết hắn ta, chắc chắn Minh đế rất bằng lòng.”
Hắn tuy đã giam lỏng Hoàng đế hai lần, nhưng Hoàng đế bây giờ vẫn cho rằng hắn chỉ là muốn nắm quyền và ra lệnh cho chư hầu, nhất định sẽ không nỡ giết.
Cho nên, nếu so với hắn thì hiện tại Minh đế có lẽ không tin tưởng Thượng Quan Hoành Nghiệp hơn.
Lão Hòa sững sờ: “Người… như vậy có sẽ không có võ đức rồi.”
Đã nói rồi, nếu Tần vương mang Minh đế ra ngoài, cũng có thể rời đi.
Thương Kiều nhướng mày: “Không có võ đức? Võ đức là cái gì?”
Lão Hòa: “Lão nô lầm lỗi, trong từ điển của người căn bản không có hai chữ võ đức.”
Lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy từ trong phòng luyện đan truyền đến một tiếng kêu thảm thiết: “A…!”
Ánh mắt Thương Kiều lạnh lẽo, liếc nhìn Lão Hòa.
Lão Hòa lập tức loé người, nhanh như chớp xông vào trong phòng.
Trong phòng một người đứng, một người ngã xuống đất.
Người đứng là Tần vương, người ngã xuống là Minh đế, Minh đế đang không ngừng nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi xen lẫn phẫn nộ và khó hiểu nhìn Tần vương: “Ngươi… ngươi… lại dám giết phụ hoàng sao…”

Ads
';
Advertisement