Dù đại phu không nên vì đụng chạm thân thể bệnh nhân mà thấy xấu hổ, rõ ràng là hắn cố ý!
Thương Kiều nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi lại đỏ mặt? Bản tọa đẹp lắm sao?”
Dường như hắn rất hài lòng khi chiếc mặt nạ bình tĩnh của nàng vỡ nát.
“Buông tay ra!” Cuối cùng nàng nhịn không nỗi nữa, cắn răng, cố gắng gạt tay mình ra.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng cười quái dị: “Đẹp, khá đẹp. Thì ra tiểu thái giám vô liêm sỉ nhà ngươi muốn tiểu cô nương trị bệnh kiểu này. He he, nếu vậy thì lão già này quả thật không thể chữa cho ngươi được!”
Hai người đồng loạt nhìn nhau, họ nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là một gương mặt xấu xí, tràn đầy hưng phấn của lão già, không biết lão đã nhìn lén bao lâu rồi.
“Hừ!” Minh Lan Nhược cảm thấy mặt mình sắp nổ tung, gạt tay ra thuận tiện rút châm.
Thương Kiều lấy quần áo, mặc đàng hoàng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đôi chân dài của hắn duỗi ra, đá mạnh vào ông già nhỏ bé ngoài cửa sổ: “Lão già chết tiệt, chán sống rồi!”
Nhưng lão Đường nhanh nhẹn lăn đi để tránh đòn tấn công đầy giận dữ của hắn.
Mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to.
“Chậc chậc chậc, tiểu thái giám thẹn quá hóa giận rồi!” Lão Đường đắc ý nháy mắt với hắn.
Lão hiếm khi thấy Thương Kiều tức giận, tiểu tử này xưa nay luôn lạnh lùng, xảo quyệt!
Thương Kiều đột nhiên đứng yên, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng vặn vẹo: “Người đâu, mau chóng thúc ngựa đưa Đường thần y đến thôn bị bệnh hủi cách đây tám dặm, nơi đó đúng lúc đang thiếu đại phu!”
Nói thì chậm chứ diễn ra nhanh lắm, lão Đường bây giờ mới phát hiện sau lưng xuất hiện vài bóng người, thoắt ẩn thoắt hiện cứ như ma.
Còn chưa đợi lão giãy giụa, lão đã bị mấy thái giám võ công cao cường nâng lên, vác đi nhanh như một cơn gió.
“Đáng chết, ta còn muốn thảo luận y thuật Miêu Cương với nha đầu xấu xí đó, ngươi nhìn xem bản thân vô liêm sỉ đến cỡ nào, ngươi biết không hả, đây là loạn…”
Chữ “luân” còn chưa kịp thốt ra thì miệng của lão đã bị chặn lại bởi một miếng vải bố.
Thương Kiều nheo mắt lại, mặt không biểu tình đút tay vào ống tay áo, xoay người về phòng.
Minh Lan Nhược đã thu dọn xong hết, đang cầm bút kê đơn thuốc.
Nhìn thấy hắn đi vào, nàng ngẩng đầu cười nói: “Ngài tìm đâu ra một thần y dở hơi như vậy?”
Thương Kiều nhìn gương mặt của nàng, không còn sự xấu hổ hay bối rối, nó đã trở lại dáng vẻ thường ngày, giống như chưa từng tồn tại nàng vẫn là “người thân” của hắn.
Đôi mắt đen của hắn tối sầm lại, ngón tay hơi siết chặt nhẫn ban chỉ: “Minh Lan Nhược…”
Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy một bóng người nhỏ bé lướt qua chân hắn, lao vào bên trong, hét lớn: “Mẫu thân!”
Mèo con nhỏ ôm chặt đùi Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của nhóc, mỉm cười ôm lấy Tiểu Hi: “Nhóc yêu tinh này, mấy hôm nay có ngoan không?”
Tiểu Hi lanh lợi, chui ra khỏi lòng nàng: “Tiểu Hi rất ngoan.”
“Phải không?” Minh Lan Nhược nhướng mày.
“Không tin thì người có thể đi hỏi đại thái giám hắc ám kia!” Tiểu Hi nghiêm túc quay đầu chỉ vào Thương Kiều.
Thương Kiều nguy hiểm nheo mắt lại, không biết tại sao hắn đã quen với đủ loại lời mắng chửi khó nghe nhưng tiểu tử này lại làm cho hắn tức giận đến mức muốn đánh người.
Tiểu Hi nhạy cảm phát hiện có nguy hiểm, lập tức rút ngón tay lại, cười híp mắt nhìn Thương Kiều: “Bà nuôi, bà không phải muốn đánh cháu chứ?”
Thương Kiều: “…”
Minh Lan Nhược: “Bà nuôi?”
Là thái giám thì thôi đi, sao đến giới tính cũng thay đổi?
Tiểu Hi rất thành thật nói: “Chúng ta cần đại thái giám che chở. Những tiểu thái giám đó đều gọi hắn là cha nuôi nhưng hắn không cho con gọi hắn là ông nuôi nên con chỉ đành gọi hắn là bà nuôi.”
Minh Lan Nhược: “…….”
Mặc dù nghe có vẻ lộn xộn nhưng lại hợp lí đến lạ.
Thương Kiều hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Quản giáo mèo nhỏ của ngươi cho tốt đi, đừng để bản tọa có cơ hội hầm nó thành canh thập toàn đại bổ!”
Nói xong hắn phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng khuất xa của Thương Kiều, tay cầm bút của Minh Lan Nhược buông lỏng, bút lông cũng rơi xuống đất.
Nàng rũ mắt, khẽ thở dài.
Trên môi nở một nụ cười mỉa mai. Đối với người như Thương Kiều, nếu chống đối hắn, hắn sẽ dùng xích trói ngươi lại, nhốt ngươi cả một đời.
Nhưng nếu ngươi “vâng lời” hắn ở mọi lúc, mọi nơi thì hắn lại khó ra tay với ngươi.
…
Ngày hôm sau, Tiểu Tề Tử dẫn người đưa đến mấy chục bộ y phục mùa đông.
Minh Lan Nhược nhìn những bộ y phục vừa như in, tinh xảo lộng lẫy, hoàn toàn giống với phong cách trước đây của nàng, trong mắt có chút phức tạp.
“Ngài yên tâm, không có cái nào giống với phong cách của Vân vệ trưởng. Tất cả đều được may gấp theo lệnh của Thiên Tuế Gia.” Tiểu Tề Tử mỉm cười nói với Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Thay ta tạ ơn ngài ấy.”
Tiểu Tề Tử cảm thấy hơi thất vọng khi thấy nàng không tỏ ra vui mừng.
Minh Lan Nhược đột nhiên lại lên tiếng: “Đúng rồi, ngài ấy đang ở đâu? Ta có việc muốn tìm ngài ấy.”
Tính thời gian thì mấy ngày nữa phụ thân cố chấp của nàng sẽ chuẩn bị đến Đông Bắc. Trước khi thánh chỉ muốn phụ thân nàng đi cứu trợ thiên tài được ban ra nàng nhất định phải phá hỏng việc này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất