“Ngài hạ triều xong không cần phải tiến cung làm việc nữa sao?”
Thương Kiều cũng không có biểu tình gì, bưng bát lên: “Ngày hưu mộc được nghỉ.”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Vậy thì tốt cũng tiện để ta xem bệnh giúp ngài.”
Thương Kiều lạnh nhạt nói: “Ừ.”
Minh Lan Nhược thấy hắn trả lời không hào hứng lắm nên tiếp tục ăn cơm.
Trong nhất thời, trong phòng không ai lên tiếng, vô cùng yên tĩnh.
Nửa ngày sau, Minh Lan Nhược đặt bát đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng: “Ta ăn xong rồi, ta đi chuẩn bị trước đây.”
Sau đó nàng đi rửa tay, chuẩn bị hòm thuốc.
Thấy bóng lưng yên tĩnh, bận rộn của nàng, Thương Kiều không thay đổi sắc mặt để chén xuống.
Bữa sáng này không có chút mùi vị nào.
Một lát sau, Minh Lan Nhược ôm hòm thuốc tới, khách khí nói: “Ngài nên đến bắt mạch rồi.”
Thương Kiều đột nhiên ném cho nàng một chiếc khăn lụa: “Nếu ngươi đã hiếu thảo như vậy thì giúp bản tọa lau mặt trước đi.”
Minh Lan Nhược nhìn chiếc khăn tay, nhớ tới hắn ngày thường khi ăn cơm đều có người hầu đứng cạnh lau mặt.
Nàng không để lộ chút thái độ nào cầm lấy chiếc khăn lụa, nhúng vào nước nóng, bước đến trước mặt hắn, cẩn thận lau khóe môi của hắn.
Tuy nhiên, nàng chỉ mới lau vài lần, bàn tay nhỏ nhắn và chiếc khăn tay bị bàn tay thon dài của hắn nắm lấy.
“Ngay cả hầu hạ người khác cũng không biết, để bản tọa dạy Minh gia đại tiểu thư vậy.” Hắn nắm lấy ngón tay mềm mại của nàng, từ từ kéo từ khóe môi xuống hầu kết gợi cảm.
Bàn tay thon dài của rất ấm áp, Minh Lan Nhược để mặc hắn nắm chặt tay của bản thân, nương theo động tác của hắn, không chút rung động nào: “Lan Nhược đã học xong, ngài xem còn muốn lau chỗ nào nữa không?”
Bàn tay đang nắm chặt tay nàng của Thương Kiều cứng đờ, cảm thấy hơi chật vật nên thả ra, bàn tay để sau lưng siết chặt.
Nàng bình tĩnh đối mặt với những cử chỉ thân mật như vậy khiến hắn cảm thấy như có một cây kim xẹt qua đáy lòng hắn, đâm mỗi một tấc da thịt trong đó làm hắn vừa đau đớn vừa buồn bực.
Minh Lan Nhược cất khăn tay xong, dường như không nhận ra vẻ mặt u ám của Thương Kiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta tới bắt mạch và châm cứu cho ngài.”
Nàng ngồi xuống, nghiêm túc bắt mạch cho Thương Kiều, sau đó lấy ra một cây châm bạc, cẩn thận đâm vào cổ tay hắn.
“Lát nữa ta sẽ kê đơn thuốc cho ngài nhưng y thuật của ta vẫn chưa đầy đủ, còn cần A Cổ ma ma giúp đỡ. Bà đã rời khỏi phủ Minh quốc công từ bốn năm trước, xin nhờ người của Đông xưởng tìm giúp bà về.”
Minh Lan Nhược vẻ mặt không thay đổi nói.
Nàng muốn mượn thế lực của Đông xưởng để tìm A cổ ma ma về.
“Trong vòng một tháng, bản tọa sẽ mang người tới cho ngươi.” Thương Kiều sắc mặt không thay đổi gật đầu.
Minh Lan Nhược cảm thấy rất vui, nàng cong mắt: “Đa tạ, làm phiền ngài phải ra quân rồi.”
Đây là nụ cười chân thành đầu tiên của nàng trước mặt hắn, không phải là giả tạo, có lệ. Nhưng Thương Kiều lại thấy hơi chướng mắt vì nụ cười này là vì người khác.
Hắn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đã hiếu thảo như vậy thì từ nay cứ để ngươi hầu hạ ta đi.”
Lần này Minh Lan Nhược cũng không tranh luận, tự nhiên, bình tĩnh đưa tay giúp hắn cới áo, nới đai lưng.
Bầu không khí giữa hai người bị bao trùm bởi sự im lặng đến mức nghẹt thở.
Một lúc sau, vòng eo gầy gò nhưng cường tráng và đôi chân dài của hắn lộ ra, da Thương Kiều trắng như tuyết, gần như không có một lỗ chân lông nào, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.
Hình ảnh này làm Minh Lan Nhược nhớ đến những món đồ sứ tinh xảo bên trong lò nung.
Tuy nhiên, trong những đường cong cơ bắp gầy gò đều ẩn chứa sức mạnh khó lường nên khi hắn giết người trông vẫn rất xinh đẹp.
Nàng im lặng giúp hắn kiểm tra, bắt mạch, châm cứu, coi như bản thân không nhìn thấy cơ thể xinh đẹp này.
Không lâu sau, trên trán nàng đã xuất hiện một lớp mồ hôi. Nàng thở mạnh một hơi, rút châm ra.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đặt xuống nơi bản thân thấy đau: “Sau này, bản tọa thật sự có thể giống những nam nhân khác sao?”
Tay của Minh Lan Nhược ngừng lại.
Tay Minh Lan Nhược hơi run, hắn ấn xuống một cái, đàng hoàng ấn tay nàng xuống chỗ hắn muốn điều trị – chỗ bị đau.
“Nơi này vẫn còn được chứ?” Hắn khàn khàn hỏi.
Minh Lan Nhược nhìn chằm chằm cây ngân châm trong tay, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Ngài cứ cố gắng chữa kiểu gì cũng tốt lên, bây giờ ngài thấy thế nào rồi?”
Giọng Thương Kiều lạnh lùng, trầm thấp: “Cũng không tệ lắm, chỉ là không có rõ ràng như lần trước.”
Minh Lan Nhược vẫn giữ giọng điệu tỉnh táo: “Lần thứ hai châm cứu chủ yếu là đưa khí huyết vào hai huyệt lớn là Thiên Môn và Khí Hải, chắc chắn sẽ không giống với lần đầu tiên, lần đó là do châm vào tĩnh mạch tinh hoàn nên mới cảm giác rõ rành như vậy. “
“Xem ra ngươi rất tự tin?” Hắn hờ hững hỏi.
Nàng cau mày, cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay khiến nàng không nhịn được nữa: “Làm đại phu đương nhiên phải có lòng tin, chỉ cần bệnh nhân không buông xuôi thì bệnh tình nhất định sẽ tốt hơn.”
Thương Kiều dùng một tay chống trán, nheo đôi mắt hẹp dài lại: “Là một đứa con ngoan, hiếu thảo.”
Minh Lan Nhược mặt không chút cảm xúc nói: “Ngài buông tay ta ra được chưa, phải rút châm nữa.”
Trên trán nàng đã sớm lấm tấm những giọt mồ hôi.
Toàn thân người này chỗ nào cũng tinh xảo, cho dù là chỗ đau khác với người thường cũng như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất