“Được rồi…” Nàng phất tay, cố gắng xoa dịu sự thù địch giữa hai nam nhân.
“Đại thúc? Hừ…”
Vị thư sinh chậm rãi rót trà cho Minh Lan Nhược: “Tiểu nương tử cảm thấy tại hạ già rồi sao?”
Hắn ngước đôi mắt hẹp dài nhìn nàng, hàng mi dài như lông con công, đôi đồng tử đen láy như sương khói, dường như có thể hút hồn người ta vào trong đó.
Khi bàn tay thon dài của thư sinh nâng ấm trà, ngón tay thon dài như vô tình lướt qua cổ tay mịn màng của Minh Lan Nhược.
Tư thế tao nhã, tùy hứng, nhưng lại ma mị hút hồn người khác.
Minh Lan Nhược khẽ run lên, ánh mắt, trái tim, tất cả sự chú ý đều tập trung vào hắn, ngây người lẩm bẩm: “Đương nhiên là không… Đúng thật là phong tuyệt đại…”
Nàng dừng lại, ừm, nàng đã không biết mình đang nói gì nữa.
Phong tình tuyệt đại, loại từ ngữ kỳ quái dùng để hình dung mỹ nữ như vậy mà nàng cũng có thể nói ra được.
“Tiểu nương tử…” Vị thư sinh đột nhiên thu tay về, đặt tách trà xuống.
Minh Lan Nhược lúc này mới phát hiện, vừa rồi mình lại bất giác đưa tay ra trước mặt Ẩn thư sinh, cầm lấy tách trà hắn ta đưa cho, cũng thuận thế nắm lấy mu bàn tay hắn ta.
Nàng lập tức đỏ mặt xấu hổ, rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, tại sao nàng lại như bị hút hồn vậy!
Trời đất, sắc đẹp làm lu mờ lý trí!!
Hơn nữa, Thương Kiều này bị làm sao vậy, điên rồi sao?
Cố tình quyến rũ nàng trước mặt Sở Nguyên Bạch, rõ ràng hắn biết bản thân mình có một ma lực quyến rũ người khác, bây giờ lại giống như một con hồ ly tinh biến thành thư sinh vậy.
Không chỉ người bình thường như nàng chịu không nổi, ngay cả Minh đế đã nếm trải mỹ nhân thiên hạ cũng sẽ không chịu nổi!
Minh Lan Nhược trừng mắt nhìn Thương Kiều: “Khụ khụ… Ẩn thư sinh pha trà quả là nhất tuyệt, Tiểu Bạch thật có phúc.”
Vị thư sinh mặt nặng mày nhẹ nhìn Sở Nguyên Bạch, sau đó tao nhã đưa cho hắn ta một tách trà: “Tiểu vương gia, mời.”
Hừ, tên nhóc lông còn chưa mọc đủ này, với chút đạo hạnh nông cạn đó mà cũng xứng đáng ra vẻ ta đây trước mặt hắn sao?
Tức chết mất!
Sở Nguyên Bạch vừa rồi đã nhìn thấy hết động tác của vị thư sinh và Minh Lan Nhược, sắc mặt lạnh lẽo.
Hắn ta không phải kẻ ngốc, vị thư sinh này rõ ràng là đang “thể hiện” bản lĩnh của mình cho hắn xem.
Khuôn mặt tuấn tú của Sở Nguyên Bạch nhanh chóng thay đổi biểu cảm, trừng mắt nhìn vị thư sinh, thô lỗ cầm lấy tách trà uống cạn một hơi!
Thiếu niên giống như con sói con bĩu môi: “Hừ, chẳng ngon chút nào, không ngon bằng trà sữa của Miêu Cương chúng ta, tỷ tỷ, tỷ nói có đúng không!”
Sở Nguyên Bạch nhìn Minh Lan Nhược, vẻ mặt như muốn nàng phải nhận xét.
Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy vị thư sinh này, đã cảm thấy người này thật giả tạo, bây giờ nhìn càng thêm chán ghét…
Đôi mắt cáo chứng to hắn rõ ràng là một tên hồ ly tinh trên núi! Hơn nữa còn là giống đực!
Vị thư sinh khẽ cười nhạt, nhìn Minh Lan Nhược: “Tiểu nương tử, nàng thích loại trà nào?”
Minh Lan Nhược giật mình trước ánh mắt của hắn, đây đâu phải là hỏi nàng thích loại trà nào, rõ ràng là đang ép nàng phải thể hiện lập trường.
Nàng dở khóc dở cười, vị gia này sao lại giống như đứa trẻ vậy, nàng chỉ có thể nói: “Đương nhiên là…”
Sở Nguyên Bạch nhìn Minh Lan Nhược, đột nhiên hừ lạnh cướp lời: “Đương nhiên là trà sữa Miêu Cương của chúng ta rồi, tỷ tỷ còn đặc biệt học làm trà sữa cho ta!”
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng như dao găm của vị thư sinh, Minh Lan Nhược xoa xoa thái dương, đang làm cái gì vậy!
Lúc trước, nàng học thứ này là để lừa gạt Sở Nguyên Bạch, nàng bị hùng trùng trong người hắn ta hấp dẫn mê hoặc nên mới chiều theo ý hắn ta!
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, lạnh lùng nói: “Được rồi, Tiểu Bạch, đừng quậy nữa, ta tìm ngươi có việc.”
Sở Nguyên Bạch nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Minh Lan Nhược, cũng ngoan ngoãn hơn một chút: “Tỷ tỷ, tỷ nói đi.”
Minh Lan Nhược nhìn Sở Nguyên Bạch nói: “Tiểu Bạch, ngươi đã được chính thức sắc phong, bây giờ ngươi không phải là thế tử Kinh Nam Vương trước kia nữa, mà là Tiểu Kinh Nam Vương, không nên rời nhà quá lâu, ngươi nên trở về rồi.”
Vương vị chỉ có một, Kinh Nam Vương kỳ thực đã nhường vương vị cho Sở Nguyên Bạch, về bản chất mà nói, Sở Nguyên Bạch mới là Kinh Nam Vương duy nhất.
Chỉ là vì thuận tiện xưng hô và tôn trọng, khắp vị đại thần trên dưới triều đình mới gọi một tiếng Lão Kinh Nam Vương.
Sở Nguyên Bạch lập tức xụ mặt xuống, uất ức và buồn bực chỉ vào vị thư sinh: “Tỷ tỷ, vì hắn ta mà tỷ đuổi ta về nhà?”
Minh Lan Nhược nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc đến nơi của hắn ta mà cau mày: “Ta không phải vì hắn…”
“Tiểu Hi không nhìn thấy ta, nó sẽ rất buồn, nó không thể sống thiếu người bạn tốt như ta!” Sở Nguyên Bạch vô cùng uất ức và tức giận nhấn mạnh.
Minh Lan Nhược lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao găm từ vị thư sinh, chất vấn im lặng…
Tại sao nhi tử hắn còn chưa thân thiết với hắn như vậy mà đã thân thiết với tên nhóc thối tha này rồi?!
Minh Lan Nhược thở dài, nàng cũng rất bất lực đấy?
Tên nhóc Sở Nguyên Bạch này từ sau khi kết huyết khế với nàng, không biết là bản tính của hắn ta như vậy, hay là cố ý làm như vậy.
Hoặc là hắn ta tự sa ngã, phá hỏng hết tất cả, buông thả bản thân mà bộc lộ toàn bộ bộ dạng ‘thiếu niên Miêu Cương hoạt bát tự nhiên’ trước kia.
Cả ngày, ngoài việc chăm sóc Hương Na vẫn đang hôn mê thì chỉ biết chạy đến bám lấy nàng.
Nàng bận, hắn ta sẽ dẫn Tiểu Hi chạy nhảy khắp phủ, bắt gà chọi chó, bắt cá trèo cây, hoặc là ra ngoài chơi đùa.
Tiểu Hi ban đầu rất thù địch với Sở Nguyên Bạch, nhưng sau khi biết Sở Nguyên Bạch bị lừa trở thành “con rối” thì cũng có chút thương hại hắn ta.
Hơn nữa, cậu bé còn phát hiện ra hai người đều rất… hợp cạ.
Thế là trở thành bạn thân, huynh đệ tốt của nhau.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, còn lôi kéo đối phương đến tìm nàng phân xử.
Tiểu Hi tuy bên trong già dặn, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, mà Sở Nguyên Bạch cũng là trẻ con.
Khiến nàng thường có một loại ảo giác là mình thật sự đã sinh ra hai đứa, còn nhặt được một đứa nhi tử lớn – Sở Nguyên Bạch từ trong đống rác về.
Minh Lan Nhược nói: “Ý của ta là, ta cần ngươi trở về ba tỉnh Tây Nam trước, hiện giờ triều cục bất ổn, ngươi nên hiểu rõ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ chủ mưu vụ án diệt môn Tiêu gia chấn động triều đình.”
Sở Nguyên Bạch im lặng nhìn vị thư sinh, thấy Minh Lan Nhược không có cũng hiểu tên đó là ‘tâm phúc’ của Minh Lan Nhược.
Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng hắn ta vẫn nói: “Ta biết tỷ tỷ muốn báo thù, nhưng muốn lấy mạng Chu Sâm không phải chuyện dễ, Hoàng đế rõ ràng đang bao che cho Chu Sâm, hắn muốn đè chuyện này xuống, nhất định sẽ ra tay với tỷ, tỷ sẽ gặp nguy hiểm.”
Minh Lan Nhược biết hắn ta là người cực kỳ nhạy bén, hắn ta luôn có cách riêng để nắm bắt mọi việc trong triều đình.
Nàng đẩy một đĩa điểm tâm đến trước mặt hắn ta: “Cho nên ta mới muốn ngươi trở về, để ba tỉnh Tây Nam trở thành đường lui cho ta.”
Sở Nguyên Bạch sửng sốt, đôi mắt xa xăm phức tạp nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ sẽ mang đến nguy hiểm cho ba tỉnh Tây Nam sao?”
Tuy rằng đứng về phía nàng, nhưng về bản chất mà nói, hắn ta là bị ép buộc.
Nhưng hiện tại, hắn ta đã trở thành huyết khế giả của nàng, không thể trơ mắt nhìn Minh Lan Nhược gặp nguy hiểm.
Nhưng hắn ta dù sao cũng là thiếu chủ Miêu Cương, là Kinh Nam Vương của ba tỉnh Tây Nam, tình hình chưa rõ thì không thể để bách tính của mình mạo hiểm.
Nàng muốn hắn ta làm những chuyện khiến ba tỉnh Tây Nam máu chảy thành sông, mà hắn ta không thể cự tuyệt mệnh lệnh của nàng…
Hắn ta thà tự sát, cũng tuyệt đối không thể đồng ý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất