Minh Lan Nhược - FULL

Chu Tương Vân là trắc phi của hắn ta, cũng là một người quản gia tài giỏi, hữu dụng hơn nhiều so với Chu Trường Nhạc.
Nhưng tối qua hắn ta mới nghỉ ngơi lại chỗ nàng ta, hôm nay nàng ta đã khuyên hắn ta đi thăm nữ nhân khác.
Chu Tương Vân cúi đầu dịu dàng nói: “Vương gia, không, nên gọi ngài là Thái tử điện hạ mới phải. Sau này ngài sẽ là chủ nhân của cả đế quốc, thiếp nào dám ghen tuông?”
Nói xong, nàng ta khẽ khom người: “Thiếp thân hiện tại chỉ là tạm thời thay thế vị trí Thái tử phi trong tương lai, lo liệu chu toàn hậu viện cho ngài đã là một việc không dễ dàng rồi.”
Vương gia cũng giống như phụ thân hắn ta, bọn họ không phải là người chìm đắm trong sắc đẹp, trong lòng chỉ có quyền thế và hoài bão lớn lao.
Nàng ta hiểu rõ những nam nhân như vậy, nàng ta chỉ muốn quản lý tốt bản thân, tranh thủ tìm một con đường phú quý bình an cho mình và mẫu thân.
“Trắc phi thật hiền đức, sau này cho dù vào cung, nàng cũng sẽ gánh vác được danh hiệu Đức phi.” Thượng Quan Hoành Nghiệp thản nhiên cười.
Nữ nhân có rất nhiều công dụng, có thể quản lý tốt gia đình, cân bằng hậu viện và hậu cung cũng là một loại bản lĩnh đáng để coi trọng.
“Vậy thiếp xin đa tạ Vương gia.” Chu Tương Vân dịu dàng cung kính khom người.
Đức phi từ xưa đến nay đều là một vật trang trí cao quý hữu dụng, nàng ta biết lúc trước Vương gia vốn muốn ban cho Minh phi nương nương danh hiệu “Quý phi”.
Chỉ là, Minh phi nương nương không thèm để ý mà thôi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp phất tay xoay người rời đi.
Nhưng mà hắn ta không ngờ, ngay cả hắn ta mà phụ hoàng cũng không muốn gặp.
“Hòa công công, phụ hoàng không gặp ta sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp rất khó hiểu nhíu mày.
Trong lòng cảm thấy có chút khác thường, lí do mà phụ hoàng không muốn gặp hắn ta là gì?
Hòa công công khom người nói: “Bẩm Thái tử, Bệ hạ bị đau đầu, hiện giờ Thái y viện đang cùng với mấy vị đạo trưởng ở phòng luyện đan.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe vậy, nét mặt phức tạp: “Phụ hoàng lại đến phòng luyện đan rồi?”
“Vâng.” Hòa công công gật đầu.
Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ đành gật đầu: “Nếu phụ hoàng đã khỏe hơn một chút, vậy phiền Hòa công công cho người báo ta một tiếng.”
“Vâng, Thái tử điện hạ.” Hòa công công nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp khẽ ho khan: “Lễ sách phong còn chưa cử hành, Hòa công công cứ gọi ta là Tần vương đi.”
Không biết vì sao, hắn ta nghe người khác gọi mình bằng cái danh xưng trước đây của Thượng Quan Vũ thì luôn cảm thấy không được thoải mái.
Dù sao Thượng Quan Vũ, vị Thái tử kia… đã bị phế, hiện giờ bị giam lỏng vì “bệnh nặng” không thể gặp người, e là không sống nổi qua mùa đông năm nay.
Cho nên vái danh xưng “Thái tử” nghe thật kỳ quái.
Hắn ta đoán là phụ hoàng sẽ không cho phép Thượng Quan Vũ sống sót, dù sao phụ hoàng là người tâm địa mưa mô, luôn có mưu lược.
Đã quyết định lập hắn ta làm người thừa kế mới, thì sẽ không để lại Thượng Quan Vũ, vị phế Thái tử này, trở thành mối họa ngầm.
Hơn nữa, từ xưa đến nay, phế Thái tử đều không có ai còn sống được.
Mặc dù hắn ta đã sớm biết chuyện này, cũng là do một tay hắn ta thúc đẩy, nhưng trong lòng luôn có chút… cảm giác phức tạp và khó chịu như thỏ chết cáo buồn.
“Vâng, Tần vương điện hạ.” Hòa công công cười tủm tỉm nói.
Tiễn Tần vương đi rồi, thần sắc ông ta lại lạnh nhạt xuống, nhìn về phía tiểu thái giám bên cạnh: “Tình hình bế cốc của Minh đế thế nào rồi?”
Tiểu thái giám cung kính đáp: “Bẩm Hòa công công, Bệ hạ đã bế quan được hai ngày, hôm nay có vẻ không nổi khổ luyện, rất đói, đã ăn hết sạch hai bát cháo dưa muối rồi ạ.”
“Ừm, Bệ hạ đã ăn một bữa vậy là đủ rồi. Cứ để Bệ hạ bế cốc thêm ba ngày nữa, trong vòng ba ngày chỉ được đưa nước vào, như vậy mới có thể tu hành.”
Hòa công công phân phó.
Tiểu thái giám gật đầu, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Hòa công công híp mắt, mỉm cười: “Lúc trước, khi Đốc chủ mới vào cung làm tiểu thái giám, thường xuyên bị bắt nạt, cũng là ba ngày hai bữa “bế quan” như vậy, hiện giờ Bệ hạ cũng nên nếm thử mùi vị này.”

“Trước kia huynh ấy cũng từng bị bỏ đói như vậy sao?”
Minh Lan Nhược dừng tay đang đặt đĩa điểm tâm xuống, nhìn nam nhân trước mặt.
Ẩn thư sinh bưng chén trà, thản nhiên nói: “Lúc mới vào cung, ta có chút cao ngạo, không hiểu nhân tình thế thái, không biết lấy lòng người khác, cho dù là Đốc chủ cũng không thể tránh khỏi bị bắt nạt nên cũng không có gì lạ.”
Nàng nhìn bộ dạng bình tĩnh trước mặt của hắn, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.
Lúc đó hắn cũng chỉ khoảng mười một tuổi thôi phải không?
“Lúc ta bị giam lỏng cũng từng bị bỏ đói, may mà rất nhanh sau đó ta đã dùng y thuật kiếm tiền nuôi sống ta và Tiểu Hi.” Minh Lan Nhược lúng túng muốn bày tỏ rằng nàng cũng biết cảm giác đói bụng là như thế nào.
Nhưng không ngờ, Ẩn thư sinh tay cầm chén trà khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đau thương nhìn nàng: “Tiểu nương tử vẫn còn trách Đốc chủ năm đó giam lỏng hai người sao?”
Nói xong, hắn cười khổ: “Cũng đúng, đều là do ngài ấy ngu xuẩn, nàng không muốn tha thứ cho ngài ấy cũng là lẽ thường, hại hai người các nàng phải chịu khổ suốt năm năm.”
Minh Lan Nhược sững sờ, nắm lấy tay hắn giải thích: “Không phải, ta chỉ là muốn cho huynh ấy biết huynh ấy không cô đơn…”
Mặc dù những lời này nghe có vẻ ngốc nghếch, nhưng điều nàng muốn bày tỏ chỉ là nàng có thể hiểu được một số cảm xúc của hắn.
Ẩn thư sinh nhìn nàng, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo thon của nàng, vùi mặt vào ngực nàng, giọng khàn khàn nói: “Đốc chủ biết.”
Hắn thích cơ thể mềm mại của nàng, nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng của nàng, hơi thở ẩm ướt mềm mại khiến hắn chìm đắm và xoa dịu sự mệt mỏi trong lòng.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của hắn, không biết tại sao, luôn cảm thấy kỳ lạ.
Thật ra, lúc trước đúng là hắn thật ngu xuẩn khi giam lỏng nàng, đương nhiên, chuyện này cũng trách nàng quá tự tin, ngày đầu tiên đã chạy đến nói với hắn những lời đó.
Nhưng mà…
Nàng dù sao cũng là “nạn nhân”, tại sao lại đổi thành nàng an ủi hắn vậy, do nàng là “kẻ gây tội” sao?
Minh Lan Nhược cúi đầu nhìn vị thư sinh trẻ tuổi trong lòng, thầm thở dài: “…”
Thôi vậy, đường đường là Đông Xưởng Đốc chủ, hiếm khi đeo một lớp mặt nạ thư sinh nho nhã, có thể dịu dàng chịu”làm nũng” một chút.
“Tỷ tỷ! tỷ tỷ!”
Lúc này, từ hành lang phía xa truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
Ẩn thư sinh nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, đã bị … “Hự!”
Một đôi tay thon dài dùng sức đẩy mạnh hắn sang một bên.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thì có thể sẽ bị nàng dùng lực đẩy ngã sấp mặt, nhưng hắn vẫn loạng choạng sắp ngã, phải dùng lực từ nửa thân dưới để chống đỡ cơ thể.
Minh Lan Nhược ngôi thẳng lưng nghiêm nghị nhìn thiếu niên Vương gia Miêu Cương xông vào, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi vào đây!”
Sở Nguyên Bạch xách theo một cái giỏ, nhìn nàng và vị thư sinh tuấn tú mặc áo trắng đang ngồi xiêu vẹo.
Hắn ta nhạy bén ngửi thấy mùi vị mờ ám trong không khí.
Sở Nguyên Bạch nheo mắt, yếu đuối nói với Minh Lan Nhược: “Tỷ tỷ quên rồi sao? Là tỷ bảo ta đến, nói hôm nay có gà nướng ăn mà.”
Minh Lan Nhược: “…”
‘=_=… Nàng quên mất, hôm nay gọi Sở Nguyên Bạch đến là có chuyện muốn thương lượng với hắn.
Ẩn thư sinh hôm nay sáng sớm đột nhiên không mời mà đến, nàng chỉ lo nói chuyện phiếm và thân mật với hắn.
“Khụ khụ, ta bảo ngươi tối đến.” Minh Lan Nhược cười gượng gạo.
Sở Nguyên Bạch cong môi cười: “Tỷ tỷ không sợ ta tối đến làm ảnh hưởng đến thanh danh của tỷ tỷ sao?”
Minh Lan Nhược thản nhiên liếc hắn ta một cái: “Chẳng phải ngươi đã mặc y phục thị vệ trong phủ ta rồi sao?”
“Đúng vậy, ta rất nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ nói bảo ta giả trang thành người của Minh Phi phủ đến gặp tỷ và ta lập tức làm theo, thế nào, bộ này có đẹp không?”
Sở Nguyên Bạch vui vẻ đặt giỏ xuống, kéo kéo tay áo vuốt mái mình.
Minh Lan Nhược qua loa gật đầu: “Đẹp, đẹp.”
Bây giờ phải làm sao? Hai người này mà đụng mặt nhau là nàng luôn cảm thấy có chút không ổn.
Rõ ràng là đến để bàn chuyện quan trọng, nhưng không biết tại sao lại có mùi thuốc súng kỳ lạ.
Ẩn thư sinh lạnh lùng nhìn Sở Nguyên Bạch khi nói chuyện áp sát vào người Minh Lan Nhược, bộ dạng “tỷ đệ thân thiết” khoe khoang trước mặt hắn.
Hắn chậm rãi ngồi thẳng người, thản nhiên nói: “Biết trước hôm nay Tiểu vương gia đến, tại hạ sẽ không đến nữa, chỗ Minh phi nương nương ngày nào cũng có người đến, thật sôi nổi và náo nhiệt.”
Minh Lan Nhược im lặng: “…”
Tại sao, nàng lại cảm thấy câu này có chút quen tai nhỉ?
À, trước đây ở Đông Bắc Cương, lúc nàng đi thăm Thượng Quan Hoành Nghiệp bị thương, ‘Kiều Diễm’ cũng từng nói câu này.
Sở Nguyên Bạch khinh thường liếc nhìn Ẩn thư sinh đang ngồi thẳng lưng với vẻ mặt thản nhiên.
Nhưng trên mặt hắn ta khó hiểu nhướng mày: “Vị đại thúc này, tại sao trông có vẻ tức giận nhỉ? Hắn nói gì vậy, Tiểu Bạch làm sai chuyện gì sao?”
Minh Lan Nhược đau đầu, nếu không phải kiếp trước nàng cũng là cao thủ cung đấu ở trong cung một thời gian.
Thì thật sự không nhìn ra màn “cung đấu” qua lại giữa hai vị này.

Ads
';
Advertisement