Hắn ta không khỏi hỏi: “Cô không biết mình đã phải chịu bao nhiêu đau đớn vì nó, như vậy cũng có thể kêu là trò đùa ư, khi không đùa dai nữa thì chẳng lẽ sẽ muốn mạng Cô sao?”
Hắn ta ước gì có thể giết chết người hạ cổ mình!
Kinh Nam Vương lười nghe hắn ta oán hận, chỉ nói: “Nếu điện hạ muốn diệt trừ cổ trùng này, sau này đến dịch quán tìm bản vương là được.”
“Sao Kinh Nam Vương lại để mình chịu khổ ở dịch quán, trong Đông Cung có một số cung điện còn trống không tồi, không bằng ngài ở Đông Cung nhé?”
Thái Tử vội giữ lại, hiện tại hắn ta hy vọng Kinh Nam Vương ở lại Đông Cung, nhìn giúp hắn ta xem còn có chỗ nào khác thường hay không.
Kinh Nam Vương nhẹ giọng nói: “Bản vương cần một số dược liệu chỉ Bách Thảo Đường mới có, ở trong cung không thuận tiện ra vào.”
Thái Tử tất nhiên không thể từ chối, sai người tặng cho Kinh Nam Vương không ít tiền tài và cung nhân hầu hạ, sai người hầu hạ hắn ta đến dịch quán.
…
Ngày mai sẽ đến Kinh Thành, Minh Lan Nhược nghĩ đến đứa nhỏ mập mạp, tâm trạng trở nên rất tốt.
Đốc chủ đại nhân ngọc thụ lâm phong nửa đêm nhảy cửa sổ tiến vào, nàng còn lôi kéo hôn lên mắt Đốc chủ đại nhân, kêu hắn cùng mình đi chọn quà.
Hắn cũng biết điều, biết ngày mai muốn gặp tiểu bảo bối nên cũng không lăn lộn, chỉ ôm ấp hôn hít nàng, để mặc cho nàng nằm bò trong lòng ngực ngủ.
Thương Kiều ôm cô nương trong lòng ngủ rất say nhưng giữa đêm hắn đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hắn đưa tay sờ thì cảm thấy cô nương trong lòng ngực lạnh như băng, nàng đang run rẩy!
Hắn cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng thắp nến lên, mới phát hiện gượng mặt của Minh Lan Nhược tái nhợt, toàn thân lạnh buốt, giống như bị mắc kẹt ở trong mộng không thể tỉnh lại.
Hắn vội vàng bế nàng lên, cho nàng uống nước, đánh thức nàng dậy, truyền một ít nội lực vào kinh mạch của nàng, bận rộn suốt một khắc, Minh Lan Nhược mới từ từ tỉnh lại.
Nàng nắm lấy cánh tay hắn, đột nhiên ngồi dậy, một dòng máu đỏ tươi theo đó mà chảy ra từ mũi của nàng.
“Nhược Nhược, nàng làm sao vậy!” Thương Kiều cau mày lại rồi vội vàng lấy khăn tay bịt mũi nàng để cầm máu. Sau đó bưng một cốc nước tới.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, có vẻ đã rất mệt mỏi. Một lúc sau, nàng mới từ từ mở mắt, uống một ngụm nước từ tay hắn.
Nàng nhìn vết máu nhỏ giọt trên mu bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ khó đoán, đột nhiên trầm giọng nói: “Thương Kiều, cổ mà ta hạ lên người khác đã bị diệt trừ, nên ta bị cắn trả.”
Người hạ cổ phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự phản phệ từ cổ trùng khi hạ cổ không thành công hoặc cổ bị người khác diệt trừ.
Hơn nữa, loại phản phệ này đối với Cổ Sư sẽ gấp bội phần so với tác dụng của cổ trên người bị hạ cổ khi hạ cổ thành công!
Mặt mày Thương Kiều lạnh xuống, giọng nói đè nén sự lo lắng: “Phản phệ dữ dội như vậy sao?”
Minh Lan Nhược cầm lấy chiếc khăn tay đang áp vào mũi nàng, lắc đầu: “Không, phản phệ như này không tính là quá nghiêm trọng. Sở dĩ ta có phản ứng mạnh như vậy là vì có người đang muốn dùng cổ mà ta đã hạ để truy ngược dấu vết của ta!”
Người đó chắc hẳn là bậc thầy sử dụng cổ! May mắn thay, nàng ấy có Cổ Vương trong cơ thể nên phản phệ từ việc hạ cổ thất bại cũng ít hơn nhiều, Cổ Vương còn chặn được cả ý đồ truy ngược của địch nhân.
Bây giờ đến lượt người đó cảm thấy khó chịu rồi!
Trong mắt Thương Kiều hiện lên một tia lạnh lùng, cho dù đối phương có là cao thủ thì sao chứ, hắn không cho phép ai làm tổn thương đến nàng!
Minh Lan Nhược xoa thái dương, bình tĩnh nói: “Có lẽ là cổ hạ ở trên người Thái Tử điện hạ đã bị phát hiện, rồi bị bắt ra ngoài.”
Đông Bắc Cương núi cao, Hoàng Đế xa, phương bắc hầu như không có người biết cổ thuật. Nàng cũng tự tin có thể ngăn chặn được tin tức, cho nên mới dám sử dụng cổ thuật trên diện rộng ở Cố Gia Trại.
Tuy nhiên, trong kinh thành có rất nhiều nhân tài, cho nên khi ở kinh thành nàng hiếm khi sử dụng cổ độc. Ngoại trừ lần ở chợ đen, nàng từng dùng một lần với Minh Nguyệt Oánh, một lần với Thái Tử.
Nếu trong cái lần ở chợ đen đó thì cổ ở trên người những người đó đã chết từ lâu rồi.
Cổ trùng trên người Minh Nguyệt Oánh là hậu duệ trực tiếp từ Cổ Vương ở trong cơ thể nàng. Trừ khi Cổ Sư nếm được vị máu của Minh Nguyệt Oánh. Nếu không thì sẽ không thể phát hiện ra dấu vết của cổ ở cơ thể nàng ta được.
Vậy chỉ có thể là cổ ở trên cơ thể của Thái Tử mà thôi.
Cổ mà nàng hạ ở trên người Thái Tử là một loại cổ gây ngứa ngáy tương đối phổ biến. Cho nên nếu bị một cao thủ dùng cổ phát hiện ra thì cũng không có gì kì quái cả.
Nhưng Cổ Sư thật sự có khả năng sử dụng cổ của nàng để truy ngược và làm tổn thương nàng thì cũng có bản lĩnh đấy.
Mỗi Cổ Sư giỏi những thứ khác nhau, chẳng hạn như nàng giỏi chế tạo cổ mới. Nhưng nàng không giỏi sử dụng Cổ của người khác để làm tổn thương và truy ngược lại.
Thương Kiều không nói một lời, dùng tay trái siết chặt cổ tay nàng lại, truyền cho nàng một ít nội lực, giúp ổn định khí tức hỗn loạn của nàng.
“Yên tâm đi, trong cơ thể ta có Cổ Vương, đối phương không thể thật sự gây thương tổn cho ta. Bản thân người đó nếu thi triển thuật truy tung thất bại thì sẽ bị phản phệ.” Minh Lan Nhược nhẹ nhàng an ủi hắn.
Nàng hơi khó chịu nhưng đó chỉ là phản ứng khi cảm lạnh và chảy máu mũi một chút thôi.
Thương Kiều ôm lấy Minh Lan Nhược vào lòng, ngồi trên giường giống như khi còn nhỏ, không mang theo chút dục vọng nào mà vỗ về nàng: “Nàng đi ngủ trước đi, ta trông nàng.”
Minh Lan Nhược cảm thấy có chút buồn cười, nàng đã hai mươi tuổi rồi, không phải hai, ba tuổi. Nhưng mỗi khi xảy ra chuyện gì, hắn lại vô thức mà biến thành “tiểu cữu cữu”.
Nhưng vì đã lấy lại được ký ức tuổi thơ nên Thương Kiều lại khiến nàng cảm thấy an toàn.
Chẳng bao lâu, nàng đã ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Thương Kiều cẩn thận đặt nàng trở lại giường, cẩn thận giúp nàng kéo chăn lụa mỏng lên. Sau đó đứng dậy mặc y phục rồi đi ra ngoài cửa phòng.
Trong đêm khuya, toàn bộ khách điếm đã bị bọn họ chiếm giữ, đội tuần tra là người của bọn họ.
Hôm nay Giác Tú trực ban, hắn ta vội vàng nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, chắp tay cung kính: “Thiên Tuế Gia.”
Thương Kiều bình tĩnh nói: “Gần đây trong kinh có xảy ra chuyện gì khác thường không, chẳng hạn như có ai đến?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất