Đương nhiên, cũng vì thế, bản thân nàng cũng đã trải qua xúc cảm cực hạn mà đôi tay xinh đẹp lại nguy hiểm này mang đến.
Minh Lan Nhược cụp lông mi xuống, nghiêng mặt dựa vào cánh tay, nhắm mắt lại.
Chậc, không được nghĩ nữa, nghĩ tiếp là sẽ không đứng đắn…
Thương Kiều không biết tâm tư của nàng, chỉ bóp quả đào, tự mình thử chút hương vị: “Thái tử điện hạ có nhiều tâm tư với người này, người có thể khiến hắn ta quý trọng che giấu như vậy không nhiều, ta sẽ để cho người của Đông xưởng đi thăm dò.”
Chút tâm tư kia của Thái tử, ha ha…
Ừm, vị của quả mật này không tồi, nhiều nước, thơm ngon, có thể dự trữ một ít cho tiểu nương nương của hắn ăn trên đường đi.
Minh Lan Nhược cũng “Ừm” một tiếng, đoán đến đoán đi không có ý nghĩa gì, không bằng giao cho người của Đông xưởng điều tra.
Thương Kiều tùy ý cầm một miếng đưa tới bên môi nàng, đút cho ăn: “Mấy ngày nữa sẽ lên đường, ta chuẩn bị chính thức đi đón tỷ phu.”
Mấy ngày nay hắn bận rộn chuyện của quặng mỏ và nhà máy binh khí, trở về cũng nhất thời chưa nghĩ ra phải đi gặp tỷ phu trước đây này như thế nào, cho nên vẫn luôn né tránh chuyện này.
Nhưng nếu hắn đã muốn dẫn tiểu nương nương đi thì cũng không thể không có chút bàn giao nào được.
Minh Lan Nhược cong đôi môi đỏ, ngậm miếng đào, lười biếng nói: “Đốc chủ xác định vẫn còn muốn gọi phụ thân ta là tỷ phu sao?”
Thương Kiều dừng lại, khẽ mỉm cười: “Còn không phải vì nàng không muốn thừa nhận thân phận của ta à?”
Minh Lan Nhược nhướng khóe mắt: “Ta cũng chẳng còn cách nào khác, còn không phải vì sợ ngài bị đánh à?”
Lúc đầu phụ thân nàng rất yêu chiều nàng, giống như vật báu trong lòng bàn tay, miếng thịt đầu quả tim, rất khó thấy tên nam nhân nào thuận mắt.
Nhất là nàng còn từng có lịch sử không tốt muốn sống muốn chết vì tên nam nhân khác, phụ thân nàng cũng đã nói rồi, nếu còn chọn nam nhân thì phải để ông ấy xem xét.
Nhưng bây giờ, con cũng có rồi mà nàng còn chưa dẫn nam nhân qua cho phụ thân nàng xem.
Cộng thêm thân phận của nam nhân này còn là… Trưởng bối trên danh nghĩa của nàng, thực sự không tốt hơn Tần vương chút nào.
Muốn chết…
Hai tay Minh Lan Nhược cũng bắt đầu xoa huyệt Thái Dương, vừa nghĩ tới phản ứng của phụ thân khi biết chuyện này là nàng đã muốn dứt khoát lôi Cố Bích Quân hoặc Cố Đại đương gia ra, đánh cho một trận nữa.
Đều tốt hơn bị kẹp ở giữa!
Thương Kiều tiếp tục đút thịt đào cho nàng, thản nhiên nói: “Nhạc phụ đại nhân muốn đánh thì cứ đánh thôi.”
Minh Lan Nhược cắn thịt quả đào lẩm bẩm: “Đừng đừng, ngài tuyệt đối đừng gọi như thế trước mặt ông ấy, ông ấy không đánh chết ngài thì cũng đánh ta tàn phế.”
Đổi giọng không gọi tỷ phu nữa, gọi nhạc phụ lại rất nhanh nhưng mà chỉ kích thích phụ thân nàng thôi.
Thương Kiều không vui lắm, lạnh mặt, không khách sáo mà nhét một miếng đào lớn vào trong miệng nàng: “Vậy nàng muốn ta gọi cái gì?”
Minh Lan Nhược nghẹn họng: “Gọi là Quốc công gia.”
Trước tiên cứ gọi như vậy, chuyện sau này thì để sau này rồi nói, có thể giấu được nhất thời thì cứ giấu nhất thời.
Thương Kiều lại thẳng tay nhét một miếng vào miệng nào, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nàng phồng lên giống như con sóc, hắn khẽ cười: “Nàng thật sự định để ta làm ngoại thất không được xuất hiện dưới ánh sáng đấy à.”
Minh Lan Nhược gượng cười, cố gắng nuốt quả đào: “Cũng không phải, Đốc chủ trong sạch thuần khiết, mỹ mạo như hoa, sao ta có thể để ngài làm ngoại thất được, trước tiên phải để ngài chịu ấm ức một chút rồi.”
Chậc, vì sao ở nhà khác đều là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nam nhân phải dỗ dành hai bên, chỉ có nhà nàng là nàng phải dỗ dành hai bên, trong lòng thật mệt mỏi.
Những nam nhân kia tam thê tứ thiếp, nuôi thông phòng, ngoại thất, cũng không chê mệt mỏi à, bọn họ lấy đâu ra sức lực thế?
Đến khi trở lại Kinh thành, nàng phải hỏi thăm các đại nhân nuôi ngoại thất kia xem làm sao dỗ được.
Thương Kiều nhìn nàng ăn quả đào, ăn một hồi lại bắt đầu cắn đầu ngón tay hắn.
Hắn nhíu mày: “Nàng muốn làm cái gì?”
Nàng lén cắn đầu ngón tay hắn mấy lần.
Minh Lan Nhược cười cong mi mắt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp diễm lệ hơi ngượng ngùng: “Không phải, ta không… Muốn làm…”
Chậc, hôm nay hắn tắm rửa xong, mặc áo choàng xanh nhạt, tóc dài quấn trên đỉnh đầu, lộ ra xương quai xanh thon dài tỉ mỉ, khuôn mặt lạnh lùng như trăng trên trời, tuy chỉ có mùi hương đào mật nhưng lại là mùi hương thơm ngào ngạt trong nhân gian.
Khiến nàng bỗng nhiên rất muốn hôn vầng trăng trên trời này…
Nam nhân đẹp như vậy là của nàng…
“Vậy tiểu nương nương đi ngủ trước đi, đêm nay bản tọa còn có việc phải xử lý.” Thương Kiều thu tay lại, thản nhiên nói.
Dứt lời, hắn xoa tay, quay người rời đi.
Minh Lan Nhược kinh ngạc: “Ngài nói thật…”
Nàng đang cầu hoan, nàng hiếm khi cầu hoan một lần, vậy mà hắn đuổi nàng đi? Giống như thấy quỷ sao?
Thương Kiều dừng bước chân, xoay mặt hời hợt nói: “Nàng ngủ trên giường êm đi, đêm nay bản tọa muốn đả tọa trên giường để luyện công.”
Minh Lan Nhược ấp úng nhìn bóng lưng hắn: “A…”
Nàng chậm rãi phát hiện hắn đang không vui.
Đại khái là: Nàng che giấu, để ta làm ngoại thất không có danh phận mà còn muốn ngủ với ta, không có cửa đúng không?
Minh Lan Nhược lại bắt đầu vừa xoa huyệt Thái Dương, vừa nhặt số đào còn lại lên ăn.
Người ta đều là tức phụ nhi tức giận đuổi nam nhân ra giường êm ngủ, vì sao đến chỗ nàng lại là nàng bị đuổi ra giường êm?
Ai da, cuộc sống không dễ, meo meo cũng phải thở dài.
Được rồi, lão nhân gia người ta kiêu ngạo cả một đời, bây giờ đi đâu cũng oai phong lẫm liệt, đến cuối cùng còn phải làm ngoại thất không có danh phận của nàng, cũng khó trách hắn không vui.
…
Mà trong đêm đó.
Có người gõ cửa phòng Cảnh Minh, nàng ấy đang tĩnh tọa luyện công, từ từ mở mắt ra, tùy ý cầm khăn lau mồ hôi rồi đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, thanh niên mặc áo màu trúc xanh nhìn nàng ấy: “Ăn rồi à?”
Cảnh Minh gật đầu: “Ừm.”
Nàng ấy nghiêng người, để hắn ta đi vào.
Thanh niên nhíu mày: “Không đói bụng?”
Cảnh Minh tiếp tục gật đầu: “Không đói bụng, ta còn chơi đại đao hai vòng cho tiêu thực.”
Thanh niên mỉm cười một tiếng: “Không hổ là ngươi.”
Hắn ta còn có thể chờ mong nàng làm cái gì nữa chứ?
Vừa vào cửa, hắn ta quay người lại, cúi đầu liếc một vòng trên người Cảnh Minh, hơi ghét bỏ: “Cả người toàn mồ hôi.”
Cảnh Minh cúi đầu ngửi nách, sau đó ngửa mặt lên, nghiêm túc nói: “Không thối, thật đấy, không tin thì ngươi ngửi xem.”
Trần Ninh: “…”
Nàng ấy cố ý à? Phá hỏng hết bầu không khí của hắn ta!
Hắn ta đột nhiên không muốn làm nữa, làm sao bây giờ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất