Cảnh Minh ngây người ngay tức khắc.
Nàng ấy sững sờ nhìn hắn ta, trong lòng nghĩ, lông mi của nam nhân này dài thật đấy.
Hắn ta đây là đang hôn nàng ấy đúng không.
“Nhắm mắt lại!” Trần Ninh vẫn không kìm được hơi đỏ mặt, cắn răng rên rỉ trên môi nàng ấy.
Làm gì có nữ nhân nào không biết liêm sỉ là thứ gì giống như nàng ấy!
Cảnh Minh thử thăm dò cũng học theo điệu bộ của hắn ta mà nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi nhỏ bé ra liếm hắn ta một cái, ngay sau đó toàn bộ môi lưỡi rơi hết vào giữa môi hắn ta.
Giữa môi nàng ấy toàn là mùi bạc hà nhàn nhạt trên người Trần Ninh, thấm vào ruột gan.
“Ô… Ưm…”
Hai người vừa trúc trắc lại vụng về thăm dò và hôn môi nhau, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, thổi sợi tóc của bọn họ quấn lấy nhau.
…
Hồi lâu, hai người mới chầm chậm tách ra, trên môi hai người ai cũng hơi sưng đỏ mà ướt át.
Trần Ninh thở hổn hển, hai tay ôm lấy mặt Cảnh Minh, cố gắng lại dịu lại hơi thở của mình.
Nhìn gương mặt non nớt của Cảnh Minh mơ màng đỏ ửng, trong lòng hắn ta hiếm khi thấy mềm nhũn, vươn tay xoa môi nàng ấy, lau đi vết nước mình để lại.
Cảnh Minh cúi đầu, nỉ non: “Ngươi luyện tập xong chưa?”
Trần Ninh nhướng mày, cười khẽ: “Sao nào, vẫn chưa hết thèm à?”
Cảnh Minh lại ngước mắt lên nhìn hắn ta, ánh mắt vẫn còn chút ý loạn tình mê nhưng lại bất ngờ lẩm bẩm: “Đương nhiên ta biết xấu hổ viết như thế nào, còn nữa, ta chưa bao giờ bồi thường cho người ta.”
Nói xong, nàng ấy bất ngờ nện mạnh một quyền vào bụng Trần Ninh.
Trần Ninh không hề đề phòng, khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch, khom lưng xuống, suýt thì quỳ trên mặt đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nhất thời không nói nên lời.
Cảnh Minh cúi đầu, hừ lạnh một tiếng: “Còn nữa, ta có lẳng lơ hay không, liên quan quái gì đến ngươi, quản tốt bản thân ngươi, tối đến tắm rửa sạch sẽ đợi ta là được, chiếm được tiện nghi thì bớt phí lời đi, hiểu chưa?”
Nói xong, nàng ấy xoa nắm đấm, xoay người rời đi.
Trần Ninh ngồi trên mặt đất, đợi xung quanh không còn một bóng người nào, một lúc lâu, bỗng nhiên không kìm được cúi đầu cười lớn: “Ha ha ha…”
Hắn ta ngước mắt lên, tùy ý vén những sợi tóc lấm tấm rũ xuống lên, lộ ra một đôi mắt hơi lạnh và nụ cười mang theo chút tà khí, hoàn toàn không còn hình tượng trầm ổn kiềm chế trước nay nữa.
Xem ra, Cảnh Minh cũng không hoàn toàn là một người khờ khạo, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, rõ ràng trong lòng đã biết, đã hiểu rất rõ.
Chỉ có điều phản ứng của nàng ấy và nữ hài từ bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Là ỷ vào vũ lực của mình, vậy nên mới có thể sống đơn giản như vậy, còn khiến cho người ta rất hâm mộ nữa.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, vịn vào giàn mây chầm chậm đứng lên.
Hắn ta híp mắt lại, xoa bụng dưới, cơ bắp cứng rắn ở nơi đó vừa chạm vào đã đau, hắn ta lấy đầu lưỡi liễm khóe môi: “Chậc, ra tay cũng khá ác đấy.”
Một lần đền mười hai lần, nàng ấy nói không sai, hắn ta lời rồi.
Trận này, hắn ta sẽ tìm lại vào buổi tối, cả vốn lẫn lời.
…
Đêm khuya, trong phòng, Minh Lan Nhược đang viết thư thì nhìn thấy Thương Kiều tắm rửa xong đã trở về.
Nàng không biểu cảm gì tùy ý gấp bức thư trong tay lại đặt sang một bên, lấy một bức thư khác đặt ở trước mặt Thương Kiều: “Tấu báo mới gửi tới từ kinh thành, ngài xem đi.”
Thương Kiều thu động tác nhỏ của nàng vào trong mắt, vừa cầm khăn lụa lau tay vừa cười như không cười ngồi xuống, tùy ý mở bức thư ra.
Một lát sau, hắn ngước mắt lên: “Nàng và nhị muội kia của nàng làm lành rồi à?”
Minh Lan Nhược cầm con dao nhỏ vừa gọt đào vừa nói: “Chưa hẳn, không muốn làm phụ thân đau lòng, để cho nàng ta thể hiện giá trị của bản thân một chút.”
Thương Kiều cong khóe môi: “Nàng vẫn mềm lòng.”
Minh Lan Nhược nhìn mình gọt vỏ không cẩn thận cắt một miếng đào có vỏ xuống, nàng tùy ý nhặt lên nhét vào trong miệng mình: “Đúng vậy, ta không mềm lòng, làm sao có thể bị ngài bắt nạt?”
Thường Kiều không nhìn nổi nữa, ngón tay dài đút vào miệng nàng, móc miếng đào có vỏ kia ra: “Nàng bao nhiêu tuổi rồi, sao cái gì cũng nhét vào trong miệng như hài tử vậy.”
Trên vỏ đào còn có lông đào.
Minh Lan Nhược nhướng mày, cắn đầu ngón tay trắng nõn như nước của hắn: “Trong năm năm bị cấm túc, những thứ tệ còn hơn thế này ta ăn nhiều lắm.”
Đào có vỏ đã là gì, nàng đâu có kiêu kỳ như vậy.
Thương Kiều dừng lại, đầu ngón tay bị nàng cắn có cảm giác hơi đau, thuận theo cổ tay lan đến tận đáy lòng.
Hắn rũ mắt phượng xuống: “Nhược Nhược, có phải vẫn đang oán giận tiểu cữu cữu không?”
Câu nói này, hắn đang dùng thân phận người thân để hỏi.
Minh Lan Nhược nhìn sắc mặt hắn hơi trắng bệch, buông lỏng môi, ghé lên trên bàn, giương mắt lười biếng nhìn hắn: “Tiểu cữu cữu gọt đào thay ta, ta sẽ không tức giận nữa.”
Câu nói này, nàng đang dùng thân phận tiểu cô nương ngồi trên đùi hắn năm đó trả lời.
Vị gia này, cũng không biết là đa sầu đa cảm thật, hay là sợ nàng lật lại nợ cũ, làm ra cái điệu bộ này, chậc chậc…
Nhưng hết lần này đến lần khác, đúng thật là nàng lại chịu cái chiêu này, hắn cũng không ít lần dùng chiêu này đối phó với Hoàng đế nhỉ?
Đây coi như là nàng cùng đãi ngộ với Hoàng đế sao?
Chậc, nhìn thấu không nói toạc ra, cũng là một loại tình thú.
Thương Kiều dừng lại, tiện tay cầm lấy quả đào mật bị nàng gọt gồ ghề lồi lõm, cười một cái, gọt cẩn thận lại.
“Nàng thấy thế nào về người được Thái tử chăm sóc cẩn thận này.”
Hắn cắt quả đào thành từng miếng nhỏ vào trong đĩa bạch ngọc, nước đào mật trong suốt thuận theo đầu ngón tay xanh xao của hắn nhỏ xuống.
Minh Lan Nhược nhìn có chút mê mẩn, nàng vô cùng thích tay của hắn, thon dài mà trắng, khớp xương tinh xảo, chỗ khớp hơi có chút phiếm hồng.
Điệu bộ cầm dao gọt hoa quả cũng rất đẹp mắt.
“Chẳng thấy thế nào, ta không nghĩ ra, còn có ai có thể tạo thành uy hiếp cực lớn cho ta.” Minh Lan Nhược lười biếng chống trán, nhìn bàn tay thấm đầy nước đào mật của hắn.
Mỗi lần hắn xuất hiện một lớp chai mỏng vì luyện kiếm, sẽ dùng sữa bò ấm nóng, mật ong và nước hoa tường vi để ngâm, tẩm bổ cho đôi tay, loại bỏ đi lớp chai sạn, lại bôi thêm mỡ bạch ngọc để bảo dưỡng.
Ngày thường chú ý vệ sinh tay hơn ai hết, động một chút còn phải đeo găng tay, để duy trì sự mẫn cảm và nhẵn nhụi cho bàn tay.
Năm dài tháng rộng, tay của hắn còn đẹp hơn nhiều so với nữ tử bình thường.
Có điều, đó là vì để khống chế các loại vũ khí để lúc giết người có cảm giác tay chuẩn xác, hắn mới bảo dưỡng đôi tay này cẩn thận như thế.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất