Thế hệ mới của Xích Huyết là một bầy sói con, sẽ không bởi vì hắn ta là nhi tử của Trần tướng quân mà kính phục hắn ta.
Đối mặt với Trần Ninh như vậy, làm sao nàng có thể không lo lắng cho đứa ngốc nghếch như Cảnh Minh kia chứ?
Trần Ninh mỉm cười một cái: “Người yên tâm, thuộc hạ có chừng mực, vấn đề giữa chúng ta, không liên quan đến đại tiểu thư và Xích Huyết, chúng ta sống chết cũng là người của Xích Huyết!”
…
Trong những ngày tiếp theo, sự lạnh nhạt vào lảng tránh của Trần Ninh đối với Cảnh Minh, gần như là người thì ai cũng nhận ra.
Hầu như tất cả mọi người ai cũng tò mò giữa hai người xảy ra chuyện gì, cố gắng âm thầm khuyên giải.
Đến cả Thiếu thống lĩnh của Xích Huyết ở Đông Bắc Cương Vệ Dã cũng không kìm được chạy đến chỗ Cảnh Minh nghe ngóng.
Thực ra hắn ta rất tán thưởng tính cách thẳng thắn giống như một nam hài tử này của Cảnh Minh.
“Cuối cùng hai người làm sao vậy?” Vệ Dã bò lên giàn mây vừa hái mâm xôi vừa ném cho Cảnh Minh.
Nếu như người khác đến hỏi, Cảnh Minh sẽ lười để ý đến nhưng Vệ Dã có giao tình vào sinh ra tử, đêm hôm đó vì để ngăn cản những người khác mà bị đánh cho gần chết.
Còn phải nhờ đan dược giữ mạng và công sức dốc lực chữa trị sau đó của đại tiểu thư, hắn ta mới khỏe mạnh lại.
Nàng ấy cầm vạt áo đón được một túi mâm xôi nhỏ, thì thầm: “Ta lấy Trần Ninh… chuyện đó rồi.”
Vệ Dã buồn bực: “Chuyện đó gì cơ?”
Cảnh Minh vẫn không nói ra được, chỉ đành gãi đầu nói: “Chính là trong đêm hôm đó, không phải bọn ta bị trúng thuốc sao, ta ép Trần Ninh vào chỗ chết đánh cho một trận, hắn ta suýt chút nữa bị ta đánh chết.”
Thôi vậy, cứ dùng cái cơ này đi.
Vệ Dã cười cầm một nắm mâm xôi nhảy xuống: “Vậy ngươi để cho hắn ta đánh một trận không phải là được rồi sao!”
Chẳng trách, suýt chút nữa bị đánh chết, trong lòng ai mà không khó chịu.
Nói xong, Vệ Dã đưa nắm mâm xôi đỏ trong tay cho Cảnh Minh: “Ngươi nếm thử vị xem? Nếu như ngon thì có thể đem về cho đại tiểu thư, làm nước đường ăn rất ngon.”
Cảnh Minh thuận thế cắn một quả mâm xôi, khuôn mặt em bé nhăn lại ngay tức khắc: “Ta thì nghĩ đơn giản như vậy nhưng ta… đánh trúng căn cơ mạng sống của hắn ta rồi, có khả năng ảnh hưởng rất lớn.”
Nàng ấy cũng không biết hình dung thể xác và tinh thần Trần Ninh phải chịu “trọng thương” như thế nào, chỉ có thể dùng một thứ đồ có liên quan đến sự trong sạch để hình dung thôi.
Vệ Dã ngây dại trong nháy mắt: “A… Chuyện này… Chuyện này phải làm sao cho phải đây?”
Hắn ta cũng là một nam nhân, biết điều này có nghĩa là gì, lẽ nào… thân thể của Trần Ninh bị Cảnh Minh đánh đến mức phát bệnh rồi?
Cuộc sống không dễ dàng, Cảnh Minh thở dài: “Đúng vậy, chuyện này phải làm sao cho phải đây?”
Vệ Dã nhất thời cũng rầu rĩ theo, nhị thúc của hắn ta là Vệ Hải cũng định đuổi hắn ta đến hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư.
Bởi vì Trần tướng quân ở trung bộ, Chu tướng quân ở nam bộ ai cũng đưa người kế thừa đắc lực nhất của mình đến bên cạnh đại tiểu thư, hắn ta thân là Thiếu thống lĩnh của Đông Bắc Cương thì không thể ngoại lệ.
Hắn ta và Trần Ninh, Cảnh Minh ai cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, đương nhiên hy vọng sau này mọi người hợp tác khăng khít, cùng nhau phụ tá cho đại tiểu thư.
Nhưng bây giờ…
Nếu như Cảnh Minh đánh đến mức thân thể Trần Ninh xuất hiện bệnh tật, vậy thì đã kết thù lớn rồi.
“Y thuật của đại tiểu thư rất tuyệt, hay là ngươi bảo đại tiểu thư xem thử cho Trần Ninh xem?” Vệ Dã không kìm được hỏi.
Cảnh Minh làm mặt cụ non lắc đầu, cũng rất sầu não: “Không được đâu, thân thể bị hư hại rồi, không bù lại được.”
Biểu cảm của Vệ Dã ngũ vị tạp trần: “Chuyện này… chuyện này… chuyện này là tử thù đấy.”
Trần Ninh đã bị đánh hư hại cả thân thể rồi, đúng là tạo nghiệp mà!
“Ngươi làm gì ở đây!” Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên cách phía sau bọn họ không xa.
Cảnh Minh nhìn một bóng người lạnh nhạt tuấn tú đứng ở đó, nhất thời biểu cảm có chút chột dạ.
Hả?
Trần Ninh đến từ lúc nào vậy?
Những ví dụ nàng ấy vừa lấy, chắc hẳn hắn ta chưa nghe thấy đâu nhỉ?
Chắc là chưa đâu, thính lực của nàng ấy đâu có kém như vậy.
Cảnh Minh nở nụ cười rạng rỡ về phía Trần Ninh: “Trần Ninh à, ngươi có muốn ăn chút mâm xôi không, Vệ Dạ nói ăn ngon lắm đấy.”
Đã nhiều ngày rồi, cũng sắp phải xuất phát trở về kinh thành rồi, đây là lần đầu tiên Trần Ninh chủ động nói chuyện, chào hỏi với nàng ấy.
Trần Ninh liếc nhìn mâm xôi trong tay và góc áo của nàng ấy, lại nhìn Vệ Dã, cười lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là biết mượn hoa hiến Phật, dùng hoa quả người khác tặng cho ngươi đi tặng cho người khác, như vậy phù hợp sao?”
Trần Ninh vừa mở miệng đã trào phúng châm chọc, khiến cho Vệ Dã cũng bị đâm một cái.
Hắn ta có hơi ngượng ngùng lại vội vàng kéo hai nắm mâm xôi đưa cho Trần Ninh: “Không, thứ này chỗ nào cũng có, chỉ là ta cảm thấy mọi người có thể thử qua xem, coi như là đặc sản trong núi Đông Bắc Cương của chúng ta.”
Trần Ninh lại không hề từ chối, nhận lấy rồi thản nhiên nói: “Ừ, đa tạ.”
Vệ Dã chỉ cảm thấy bầu không khí không ổn, có chút áp lực hơi kỳ lạ, hình như hắn ta bị lửa chiến lan đến rồi.
Hắn ta cố lấy dũng khí thấp giọng ghé vào bên tai Trần Ninh nói: “Cái gì nhỉ, thực ra thân thể không tốt, bị suy nhược thì cũng có thể thử máu hươu và nhung hươu của Đông Bắc Cương bọn ta, chỗ ta còn có một cây roi hổ, hiệu quả tốt lắm đấy.”
Nói xong, hắn ta cười khan một tiếng: “Các người nói chuyện đi, nói chuyện đàng hoàng, là huynh đệ cả, Cảnh Minh cũng không phải có địch ý, chuyện ngoài ý muốn ở đâu chẳng có.”
Nói xong, hắn ta nhanh chóng vội vàng rời đi.
Trần Ninh nghe thấy lời nói của Vệ Dã không đúng lắm, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Cảnh Minh: “Ngươi đã nói với Vệ Dã chuyện đêm hôm đó của chúng ta rồi sao?”
Cảnh Minh lùi lại một bước, nhanh chóng xua tay: “Chưa, ta thật sự chưa nói!”
Trần Ninh ép gần về phía nàng ấy hai bước, không kiên nhẫn cười nhạo: “Không nhìn ra đấy, quan hệ của các ngươi thân mật như vậy, chuyện gì ngươi cũng nói với hắn ta!”
Cảnh Minh chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt thân hình cao hơn, tràn ngập cảm giác áp bức, nàng ấy càng ngày càng chột dạ, chỉ có thể cuống quýt giơ tay thề thốt.
“Ta thật sự chưa nói chuyện đêm hôm đó, nếu như ta nói rồi thì kêu ông trời đánh một đạo sét xuống đây, khiến cho đời này của ta trở thành một phế nhân không có võ công!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất