Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược mở lá thư ra, mặc dù thư là Xuân Hòa đưa đến Đông Bắc Cương thông qua con đường của Xích Huyết nhưng vừa nhìn lá thư đã biết là bút tích của Từ Tú Dật: “Thân gửi Minh tỷ tỷ”
Nàng mở ra nhìn, biểu cảm có hơi khác thường.
Cảnh Minh vội vàng hỏi: “Sao vậy, là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Minh Lan Nhược mỉm cười một cái: “Cũng không có gì, chỉ là vị nhị muội kia của ta, phát hiện ra một chuyện kỳ lạ thú vị.”
Trong biệt viện của Thái tử giấu một nữ nhân có thể đối phó với nàng.
Nữ nhân đó hình như bị bệnh rất nghiêm trọng, Thái tử bảo đại phu tốt nhất ngày nào cũng đến chữa bệnh cho nàng ta.
Minh Nguyệt Oánh bảo nàng nhất định phải điều tra kỹ càng, bởi vì hình như Thái tử rất coi trọng nữ nhân kia, đối phương chắc chắn không đơn giản.
Nàng ta cũng sẽ nghĩ cách nói lời khách sáo ở chỗ Thái tử.
Đôi mắt thanh tú tuyệt diễm của Minh Lan Nhược sáng tối không ổn định.
Chuyện này đúng là thật là hiếm lạ mà, nữ nhân có thể đối phó với nàng… là ai đây?
Nhất thời nàng vẫn chưa nhớ ra.
Chờ nàng thảo luận đàng hoàng với Thương Kiều xem, cuối cùng là người nào, có bản lĩnh như vậy.
Có điều…
“Nhị tiểu thư, bây giờ có vẻ giống như thật sự hối cải rồi, nàng ta đã quên cái chết của thiếu tướng quân Mộ Thanh Ngọc năm đó rồi.” Cảnh Minh nói.
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Dù sao thì nàng ta cũng xem như là nữ nhi của Minh gia, chưa ngu ngốc đến mức không thể cứu chữa, ta cũng không thể nhìn nàng ta đi tìm cái chết được nhưng nàng ta phải chứng minh giá trị của nàng ta.”
Thực ra nàng có thể tha thứ cho Minh Nguyệt Oánh bởi vì hiểu lầm mà độc ác với mình, chỉ có điều vừa nghĩ đến vị nhị muội này lúc trước năm lần bảy lượt muốn hại Tiểu Hi.
Đó là vảy ngược của nàng, cho dù là Thương Kiều cũng không thể động vào, huống chi là người ngoài.
Nàng không phải là thánh nhân, trong lòng rất khó đối mặt với người muội muội này mà không có khúc mắc gì như trước đây, huống hồ trong nhà còn có một Đàm thị lòng lang dạ sói.
Nhưng vì phụ thân, nàng vẫn tình nguyện kéo Minh Nguyệt Oánh một lần.
Cảnh Minh hỏi: “Chúng ta phải trở về rồi chứ?”
Minh Lan Nhược nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, gật đầu: “Ta đoán chừng đại khái còn cần mười ngày nữa để ổn định lại thế cục ở Đông Bắc Cương là phải xuất phát trở về kinh thành rồi.”
Kinh thành…
Nơi đó, đại khái còn có nhiều mưa gió hơn đang đợi nàng.
Nhưng có sao đâu chứ?
Nàng đã nắm được Đông Bắc Cương trong lòng bàn tay, Xích Huyết quân ở mười tám tỉnh cuối cùng đã đoàn tụ, thực lực đã tăng lên gấp bội!
Minh Lan Nhược ngồi xuống, cầm bút bắt đầu chuẩn bị hồi âm.
Cảnh Minh đợi Minh Lan Nhược viết thư xong, nàng ấy cẩn thận niêm phong lại, xoay người chuẩn bị mang ra ngoài gửi đi.
Nhưng không ngờ, cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy Trần Ninh cũng đang cầm mấy bức tấu báo ở cửa.
Thấy nàng ấy bước ra, Trần Ninh lạnh lùng không nhìn nàng ấy, chỉ xoay người bước vào cửa.
Cảnh Minh gãi đầu, thở dài, bỏ đi, nam nhân lòng dạ nhỏ nhen, nàng ấy cũng không thể làm gì được.
Lại thêm vừa nghĩ đến việc về nhà, tâm trạng của nàng ấy cũng rất tốt, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình đâu!
Trở về còn có thể kéo theo một đám người Chu Như Cố, Chiêu Diệu đánh cược một trận, nghĩ đến là đã thấy vui rồi!
Nhìn bóng lưng vui vẻ của Cảnh Minh, một chút ngại ngùng lúc nhìn thấy mình đã biến mất rồi, trong mắt Trần Ninh lóe qua một tia ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn ta xoay người bước vào gian phòng: “Đại tiểu thư, những vật tư kia, thuộc hạ đã sắp xếp và phân phối, còn có người của Xích Huyết ở trung bộ, nam bộ của chúng ta rất nhanh cũng sẽ phái người đến Đông Bắc Cương, người xem thuộc hạ làm như thế này có thỏa đáng không?”
Minh Lan Nhược nhận bức tấu báo của Trần Ninh, xem kỹ từng bức một, sau đó mỉm cười gật đầu: “Không hổ là Trần thiếu thống lĩnh, Trần tướng quân đã huấn luyện ngươi rất tốt, sắp xếp rất thỏa đáng, sau này một khi khởi sự, ngươi cũng nên là một vị thiếu tướng, đi theo bên cạnh ta là ấm ức cho tài năng của ngươi rồi.”
Chuyện Trần Ninh xử lý, gần như không cần nàng bận tâm, chẳng trách có thể áp được Chu Như Cố một đầu, được Vương ma ma coi trọng, trở thành người đứng đầu trong thế hệ mới của Xích Huyết.
Trần Ninh ôm quyền: “Đại tiểu thư quá khen rồi, thuộc hạ không dám.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta, đột nhiên hỏi: “Trần Ninh, giữa ngươi và Cảnh Minh, ngươi nghĩ như thế nào, ngươi có thích Cảnh Minh không?”
Cảnh Minh và Trần Ninh là người bên cạnh nàng, đương nhiên nàng hy vọng bọn họ tốt đẹp.
Trần Ninh trầm mặc một lát, mới có hơi bất đắc dĩ cười một cái: “Chuyện này không phải thuộc hạ thích nàng ấy là có tác dụng, nàng ấy…”
Trần Ninh dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: “Rất đặc biệt.”
Ba chữ kia giống như ở trên đầu lưỡi bị hắn tặc lưỡi phun ra, như yêu như hận.
Minh Lan Nhược nghe vậy, than nhẹ một tiếng: “Cảnh Minh có ước mơ của nàng ấy, nếu như ngươi không thích đến mức không phải nàng ấy thì không được thì chi bằng bỏ qua cho nàng ấy đi.”
Trần Ninh khẽ nhíu mày kiếm, đột nhiên nhìn Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, Cảnh Minh không phải nữ tử tầm thường, thuộc hạ sẽ dùng cách thức ở mình ở chung với nàng ấy, thuộc hạ…”
Hắn ta dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Thuộc hạ sẽ không bỏ qua cho nàng ấy đâu.”
Bỏ qua cho nha đầu đó? Vì sao?
Minh Lan Nhược nghe vậy, cười khẽ: “Không ngờ ngươi lại thích kiểu người như Cảnh Minh nhưng ngươi phải biết, Cảnh Minh là tỷ muội lớn lên cùng ta từ nhỏ, nếu như ngươi làm tổn thương nàng ấy, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Trần Ninh nghe vậy, sắc mặt phức tạp cười khổ: “Người cảm thấy, thuộc hạ có thể làm tổn thương nàng ấy ư?”
Rõ ràng là nàng ấy cứ luôn dùng kim đâm loạn lên tim hắn ta!
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm của Trần Ninh, cũng biết hắn ta thích Cảnh Minh không phải là một chuyện dễ dàng, đối với Cảnh Minh và Trần Ninh mà nói, tình cảm của bọn họ mới bắt đầu thay đổi từ đêm hôm đó.
Vốn dĩ chỉ là huynh đệ và bằng hữu tốt sống chết có nhau nhưng một lần ngủ này… tất cả đã trở nên khác đi rồi.
Cố Bích Quân đúng là tạo nghiệp mà!
Nàng chỉ có thể khuyên nhủ: “Ngươi kiềm chế một chút.”
Những chuyện tình cảm này, cho dù nàng là chủ tử cũng không tiện nhúng tay vào.
Chức vị Thiếu thống lĩnh của Xích Huyết ở trung bộ này của Trần Ninh không phải làm phí công đâu, nhìn thì trầm ổn rộng lượng, có phong thái của đại tướng nhưng hắn ta cũng là người được rèn luyện ra từ quân doanh giang hồ từ sớm đấy.
Nếu như không phải một người độc ác có thủ đoạn thì làm sao có thể khiến mọi người kính phục?

Ads
';
Advertisement