Tiểu nương nương là đại phu, cho dù có dung túng cho hắn thế nào cũng sẽ có giới hạn, sức khỏe của hắn vẫn nằm trong tay nàng.
Bây giờ hắn đang rất vui vẻ, hắn cũng không muốn ép buộc nàng quá nhiều.
Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã làm thái giám, gần vua như gần cọp, quan sát lời nói và cảm xúc, nắm bắt điểm mấu chốt của từng tình huống, vẫn là điều hắn rất quen thuộc.
Biết làm người không nên vượt quá giới hạn, mới tốt, để sau này còn có thể gặp lại.
Nửa tiếng sau, Thương Kiều đã mặc y phục sạch sẽ cho hắn và Minh Lan Nhược, ôm nàng ra khỏi phòng tắm, đút cho nàng ăn một bát cháo thịt.
Cuối cùng, sau khi nàng ăn xong, hắn ôm nàng vào lòng cùng nhau ngủ.
Thực ra không phải là hắn quá buồn ngủ và hắn cũng biết là có chuyện cần xử lý.
Nhưng khi nàng ở trong lòng hắn, sự thân mật sau khi hắn hoàn toàn có được nàng khiến hắn thật sự không nỡ buông người trong lòng ra, chỉ hận không thể để nàng hòa vào cơ thể mình.
Thương Kiều không kìm được mà lại hôn lên mặt nàng một lần nữa, vùi mặt vào vai nàng, cười như một đứa trẻ có được món đồ yêu thích rồi ngủ thiếp đi.
…
Lúc Minh Lan Nhược tỉnh dậy, đã là lúc mặt trời đang lặn vào buổi chiều.
Xung quanh nàng đã không còn bóng dáng của Thương Kiều nữa nhưng nàng có thể cảm thấy cơ thể mình đã dễ chịu hơn nhiều.
Nàng kéo mở đường viền cổ áo của mình, nhìn vào chỗ vốn dĩ có nhiều dấu vết trên ngực, giờ các dấu vết đã nhạt đi khá nhiều.
Nàng mím nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng hừ một tiếng, ít nhất hắn cũng có chút lương tâm, có lẽ khi nàng ngủ, hắn đã dùng nội lực để điều tiết và đả thông kinh mạch cho nàng, thuốc cũng được bôi không biết bao nhiêu lần.
Tệ nhất cũng là hắn, mỗi lần làm xong, lại làm ra vẻ không thể tránh khỏi, thậm chí còn xấu hổ, mà quan trọng là cảm giác không có gì kỳ lạ.
Có vẻ như biết nàng dễ chấp nhận kiểu này!
“Cảnh Minh?” Nàng mơ hồ nhìn thấy có người ở bên ngoài phòng, vội gọi một tiếng.
Hóa ra chính là Cảnh Minh mang trà nóng đi vào: “Tiểu thư.”
Minh Lan Nhược đứng dậy muốn bước xuống, không ngờ cảm giác tê cứng ở chân khiến nàng loạng choạng, suýt ngã nhào.
“Đại tiểu thư!” Cảnh Minh hoảng hốt, định chạy tới đỡ.
May mà Minh Lan Nhược phản ứng nhanh, kịp thời bám vào cột giường, mới tránh được hành động mất mặt đó.
Tuy nhiên, Cảnh Minh lại loạng choạng, suýt bị ngã.
Minh Lan Nhược vừa thở phào nhẹ nhõm thì nàng đã nhìn thấy Cảnh Minh dùng một tay nâng khay trà, đang ngồi trong tư thế gần như dạng chân…
Nàng ngạc nhiên nhìn Cảnh Minh: “Ngươi… Sao vậy, sao tự dưng đang đi lại bị dạng chân khi như thế?”
Cảnh Minh hơi lúng túng, từ từ đứng dậy duỗi thẳng cơ thể cứng đờ của mình: “Không có gì… Chỉ là, đêm qua hơi mệt, không cẩn thận bị dạng chân thôi.”
Minh Lan Nhược nhìn nàng ấy rồi bước lại gần, nhìn thấy những dấu vết trên xương quai xanh và cổ nàng ấy.
Đồng tử của nàng chợt co rụt lại, nắm chặt lấy Cảnh Minh, mặt khó coi: “Tối hôm qua ngươi bị ai ức hiếp, bị trúng độc kia không giải được sao, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra!”
Tối qua, khi thấy Cảnh Minh tỉnh lại, nàng mới dẫn Thương Kiều đi, không lẽ tối qua Cảnh Minh lại bị chính người của bọn họ đụng vào sao?
Là ai! Lại dám ức hiếp cả Cảnh Minh!
Vệ Dã? Hay là một thành viên khác trong Xích Huyết quân, hay…
Minh Lan Nhược không dám nghĩ tiếp, tay bắt đầu run, nàng xem hai tỷ muội Xuân Hòa và Cảnh Minh như tỷ muội ruột, thâm chí còn hơn cả Minh Nguyệt Oánh.
Nếu nàng ấy bị sỉ nhục…
Cảnh Minh ôm Minh Lan Nhược một lát, do dự một chút nhưng vẫn kiên trì rồi ngượng ngùng nói: “Ta… Ta đã ngủ với Trần Ninh…”
Minh Lan Nhược ngẩn người: “Cái… Cái gì!”
Người luôn bình tĩnh, tự chủ và giữ kỷ luật, thực ra còn là một công tử thế gia… Trần Ninh!
Nàng chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là Trần Ninh!
Minh Lan Nhược ôm trán, cố gắng bình tĩnh lại, phải làm dịu cơn sốc!
Trong chốc lát, nàng không biết phải nói gì, cuối cùng khô khốc nói: “Trần Ninh không sao chứ… Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
Nếu là Trần Ninh, người mà nàng cần lo lắng nhất đã thay đổi.
“Hắn ta… Vẫn đang ngủ.” Cảnh Minh lúng túng nói, sau một đêm dài, nàng ấy không biết phải đối mặt với Trần Ninh thế nào nên đã điểm huyệt cho hắn ta ngủ.
Rồi nàng ấy kể lại những gì xảy ra tối qua cho Minh Lan Nhược nghe.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc lâu, có hơi bất lực, nghiêm túc nói: “Dù có là nam nhân thì việc ngươi cưỡng bức người khác cũng không đúng, danh dự của nam nhân… Thôi, ngươi định tiếp theo sẽ làm gì?”
Thực ra, nàng cũng không biết mình đang nói những gì.
Nhưng Trần Ninh, với sự hiểu biết của nàng về tính cách của hắn ta, hẳn vẫn là một nam nhân trong phòng…
Mặc dù Cảnh Minh cũng là lần đầu tiên nhưng nàng ấy đã cưỡng ép và phá hủy đi danh dự của Trần Ninh.
Một sai lầm có thể dẫn đến sự nghi kỵ giữa hai người tướng quân dưới tay nàng, điều này không tốt lắm.
Cảnh Minh nhíu mày, nàng ấy nghiêm túc nhìn Minh Lan Nhược: “Tiểu thư, ta sẽ không gả cho hắn ta.”
Minh Lan Nhược: “…”
Tại sao đột nhiên nàng lại cảm thấy Cảnh Minh là một kẻ cặn bã vậy…
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Ta đã dạy ngươi thế này sao? Ngủ với một nam nhân tốt rồi bỏ rơi?”
Tại sao nàng cảm thấy lời này có lý nhưng lại có vẻ lạ lùng.
Cảnh Minh nghe vậy, nàng ấy lại xụ khuôn mặt trẻ con của mình xuống: “Tiểu thư đừng nghĩ ta bỏ lại một mớ hỗn độn, đêm qua ta đã làm được nửa chừng thì bỗng dưng hối hận, nói lời từ biệt với hắn ta, định đổi người!”
“Không ngờ lúc đầu hắn ta còn giống như một tiểu cô nương bị sỉ nhục, rất đáng thương nhưng lúc ta chuẩn bị đi thì đột nhiên hắn ta lại rất tức giận, đột nhiên lật người, tự mình động, giải độc cho ta, việc này không phải do ta cưỡng ép hắn ta đâu!”
Nói xong, nàng ấy lại nhấn mạnh: “Không phải chuyện của ta, không phải ta làm, là hắn ta ngồi dậy tự mình làm!”
Sau đó, nàng ấy lại tức giận chống nạnh: “Mà lúc đầu đau lắm, ta đã cố nhịn không đánh hắn ta rồi!”
Hết lòng quan tâm giúp đỡ! Hết lòng quan tâm giúp đỡ!
Biểu cảm của Minh Lan Nhược sau khi nghe xong rất đa dạng: “Các người tối qua thật là thú vị.”
Tối qua, có vẻ như đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái.
Minh Lan Nhược nhanh chóng kéo Cảnh Minh ngồi xuống, do dự hỏi: “Ngươi bị thương sao, đã bôi thuốc chưa?”
Nàng nghe bảo hình như sau đó Trần Ninh không biết sao lại đảo khách thành chủ, nam tử dù sao cũng là nam tử có không nguyện ý đến thế nào thì thân thể cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.
Nữ nhân thì khác, đặc biệt là cô nương lần đầu tiên như Cảnh Minh, chắc sẽ bị tổn thương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất