Minh Lan Nhược - FULL

Sân của Cố Bích Quân chính là nơi tốt nhất trong toàn bộ Cố gia trại, nó có đủ tất cả mọi thứ và cũng rất thích hợp cho nữ tử sinh sống.
Nhìn thấy nghĩa phụ ôm tiểu nương nương như thể đang ôm báu vật, chẳng lẽ mọi chuyện đã thành rồi?
Hắn ta đảo mắt một vòng, nhìn thấy vài vết đỏ dưới tai của Minh Lan Nhược, cảm thấy vui mừng hẳn lên, vội vàng ra lệnh cho người khác:
“Mau, con ngựa chuẩn bị cho nghĩa phụ đâu rồi!”
Tâm trạng Thương Kiều đang rất tốt, tùy ý nói: “Ừ, nhanh lên!”
Mặc dù hắn khá mệt mỏi nhưng toàn bộ kinh mạch trong cơ thể lại thông suốt, giống như cảm giác khi khai thông được hai mạch Nhâm Đốc năm xưa, hầu như sự tắc nghẽn ở đan điền đã biến mất, thậm chí hắn còn cảm thấy nội lực tu luyện của mình có thể tiến thêm một tầng nữa.
Hóa ra cái gọi là song tu của đạo gia, không hắn là không hợp lý.
Thất tình lục dục, nếu không được khai thông cũng sẽ làm cho tu vi bị ảnh hưởng.
Thương Kiều cúi đầu xuống nhẹ nhàng cọ nhẹ lên đỉnh đầu của người trong vòng tay, lúc này hắn chỉ muốn đưa người trong vòng tay mình quay về thật nhanh, tắm rửa sạch sẽ và âu yếm một phen.
Tiểu Tề Tử bên cạnh vội vàng thúc ngựa đi, thỉnh thoảng nhìn thấy chủ tử ôm tiểu nương nương, nhẹ nhàng xoa và hôn ngài ấy.
Cho dù tiểu nương nương tỏ ra rất khó chịu, bực bội xoay người, dùng tay che mặt để tránh không cho chủ tử cọ vào.
Chủ tử vẫn không kìm được mà muốn hôn nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiểu Tề Tử nổi da gà, đột nhiên cảm thấy chủ tử của mình thực sự giống như con chó sói thủ lĩnh trong đàn chó sói mạnh mẽ và oai phong nuôi ở sân sau Đông Xưởng.
Con chó sói thủ lĩnh đó có một thói quen kỳ lạ.
Khi không luyện tập hoặc chiến đấu, nó thường thích đuổi theo một con mèo hoang lông dài rất xinh đẹp trên cây trong sân sau và thường bị mèo cào chảy máu đầy mặt.
Nhưng mỗi lần bắt được con mèo, con chó sói đó lại ôm nó vào lòng, liên tục liếm nó một cách điên cuồng…
Liếm đến mức mặt của con mèo xinh đẹp đó đầy nước bọt, lông mèo ướt nhẹp, trông rất đáng thương.
Điều đó cũng không tệ lắm, bởi vì con chó sói vẫn thường xuyên mang thịt ngon đến cho mèo nhỏ ăn.
Mặc dù con mèo hoang nhỏ lông dài bị con chó sói liếm nhiều đến mức phiền nhưng do bản chất tham ăn nên vẫn thường xuyên bị dụ xuống cây để ăn đồ ngon.
Nó cũng chịu đựng được việc con chó sói đó liếm mông và đuôi nhỏ xù lông của nó.
Cho đến một ngày, đột nhiên con chó sói cưỡi trên người con mèo xinh đẹp… Chậc, tiếng gào thảm thiết của con mèo vang lên, to đến mức ở sân sau của Đông Xưởng vẫn có thể nghe thấy.
Sau đó, ồ, không phải sau đó, khuôn mặt của con chó sói suýt chút nữa thì nở đầy hoa.
Còn con mèo hoang xinh đẹp đó thì không bao giờ quay lại Đông Xưởng nữa, tám phần là đã bị ám ảnh, con chó sói buồn đến mức sắp chết, mỗi ngày nằm dưới gốc cây rên rỉ như một con chó sói cô đơn.
Khi buồn thì đi đánh nhau, cắn những con chó sói dưới quyền, còn cắn cả con chó sói cái đang vểnh đuôi về phía mình, làm nó kêu la thảm thiết.
Tiểu Tề Tử thở dài, nhìn bóng dáng của tiểu nương nương, liệu người có thể sẽ có bóng ma gì với nghĩa phụ không?
Tiểu Tề Tử vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì sơn trại đã xuất hiện ở trước mắt, từ xa Thương Kiều đã nhìn thấy Tần Vương và Thượng Quan Hoành Nghiệp đang dẫn người đi tuần tra.
Hắn hơi nhíu mày, có hơi không kiên nhẫn bế Minh Lan Nhược phi thân thẳng về hướng sân của Cố Bích Quân.
Tiểu Tề Tử cũng vội vàng phi thân theo, hầu hạ bên cạnh.
Hồ Thanh Ngọc ở trong sân đã được chuẩn bị sẵn nước ấm, Tiểu Tề Tử lấy trà nóng và tổ yến đặt lên mép hồ, sau đó bỏ dầu thuốc có tác dụng làm tan ứ máu vào lư hương nhỏ tinh tế được đặt ở bên cạnh để đun nóng lên.
Con chó sói lớn ôm con mèo xinh đẹp vừa bị liếm mông một cách thảm thương ở trong vòng tay của mình… À, nhầm rồi, là Đốc chủ đặt tiểu nương nương lên đùi mình, rồi giúp nàng cởi áo, cởi thắt lưng.
Tiểu Tề Tử thông minh vội vàng khéo léo rời đi.
Thương Kiều nhìn thấy tiểu nương tử ở trong vòng tay mình đột nhiên mở mắt ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta sẽ giúp nàng tắm rửa, yên tâm, ta sẽ không động vào nàng.”
Minh Lan Nhược cười nhạt một tiếng, mơ hồ nói: “Ngài có thể thử động vào ta lần nữa xem, xem sau này ngài còn có thể động vào ta không?”
Thương Kiều ngẩn người nhưng Minh Lan Nhược không nói thêm gì nữa, lại nhắm mắt lại, khẽ nghiêng đầu mệt mỏi dựa vào vai hắn, tỏ vẻ muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên, khi hắn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt nàng, hắn nén lại ý định truy hỏi, vội vàng cởi y phục của nàng ra sau đó tự mình cởi áo, ôm nàng vào trong nước.
Tiểu nương nương trong lòng hắn, trắng muốt như tuyết, ấm áp mềm mại như ngọc. Khi vào nước, làn da càng mịn màng trơn láng như tắm trong suối nước nóng, yếu ớt dựa vào lòng hắn.
Trên cơ thể nàng toàn những vết thương hồng, bầm tím, hơn nữa một số chỗ khác còn khó coi hơn.
Sau nhiều năm Thương Kiều hành xử phóng túng, lần đầu tiên cảm thấy hơi áy náy, lặng lẽ dùng dầu nóng xoa vào lòng bàn tay, xoa nhẹ lên vết bầm tím, lau sạch dấu vết cho nàng.
Minh Lan Nhược bị đè ép cả đêm, vốn dĩ đã không thoải mái.
Trước đây Thương Kiều đã từng hầu hạ Minh Đế, luyện được tay nghề xoa bóp tốt, nước ấm cũng rất dễ chịu, khiến cho nàng cảm thấy rất thư giãn, suýt nữa thì ngủ quên.
Nhưng nam nhân đang xoa bóp…
Bỗng nhiên cơ thể Minh Lan Nhược căng cứng, mắt mở hé một khe, nhìn hắn một cách lười biếng và đầy nguy hiểm: “Ngài đang làm gì vậy?”
Thương Kiều ho nhẹ, mặt hơi đỏ, nhìn có chút ngượng ngùng, ánh mắt lơ đãng: “Ta chỉ lau chùi cơ thể cho nàng, nàng biết không, nếu không dọn dẹp thứ dính bên trong chỗ bị sưng đỏ thì không những không thể thoa được thuốc mà còn không thể giảm sưng…”
Nàng nhắm mắt lại, lạnh lùng ngắt lời giải thích dài dòng của hắn:
“Câm miệng, không cần ngài phải quan tâm, ta sẽ tự mình xử lý, nếu ngài không tin thì cứ tiếp tục mà gây chuyện.”
Bây giờ làm bộ làm tịch ngây thơ cái gì chứ, đêm qua không phải những gì hắn muốn làm hay không cho hắn làm thì cuối cùng cũng đã làm cả rồi sao.
Thương Kiều nhớ lại câu nàng đã nói trước đó: “Ngài thử đụng vào ta xem, xem sau này còn có thể đụng vào ta không?”
Hắn ngoan ngoãn rút tay về, xoa bóp một cách đàng hoàng và cẩn thận cho tiểu nương nương đang bực mình rồi đút cho nàng ăn canh tổ yến.

Ads
';
Advertisement