“Ta chặn hậu cho tỷ và đám người A Đường, a tỷ, hôm nay cùng đứng dưới tuyết, đời này cũng coi như cùng bạc đầu rồi, tỷ… Tiến về phía trước, vĩnh viễn đừng quay đầu!”
Gia nhập Xích Huyết quân, đều là huynh đệ tỷ muội.
Tiến về phía trước, vĩnh viễn đừng quay đầu! Giống như châm ngôn bảo vệ của Xích Huyết, là lời chia tay của tất cả các huynh đệ Xích Huyết trước khi quyết định ngang nhiên chịu chết.
Từ đó về sau, suốt hai mươi năm, bà ta chỉ mặc quần áo màu trắng, túc trực bên linh cữu suốt hai mươi năm.
Nguyệt phu nhân vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn bức tranh kia, từ từ nở một nụ cười xán lạn đến mức thê lương như thế, nhỏ giọng nói:
“A Vân, đệ đi gấp, ta vẫn chưa trả lời đệ, a tỷ bằng lòng gả cho đệ…”
Bà ta dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt tóc mai, cẩn thận sửa sang lại vạt áo trắng như tuyết của mình: “Tâm can như thiêu như đốt suốt hai mươi năm, hôm nay, chờ ta thay bộ áo cưới đỏ đi gặp ngươi, được không?”
Nguyệt phu nhân đứng thẳng người, bỗng nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía mật thất, bà ta dường như thấy được Minh Lan Nhược và Kiều Viêm đứng ở bên trong.
Bà ta lẳng lặng nhìn xuyên qua vách tường, nhìn Minh Lan Nhược, bỗng nhiên giơ kiếm đặt trên vai trái của mình.
Minh Lan Nhược run rẩy nắm chặt quyền, nàng biết đó là tư thế hành lễ đặc thù của đội thích khách Xích Huyết.
Nguyệt Nương nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Phó thủ lĩnh Khâu Nguyệt Nương của đội thích khách Xích Huyết, ẩn nấp ở Đông Bắc Cương hai mươi năm, đã hoàn thành nhiệm vụ, kể từ hôm nay, về đội!”
Vừa dứt lời, bà ta xoay tròn người, làn váy trắng như tuyết bay lên, trường kiếm sắc bén trong tay cũng lưu loát, mạnh mẽ lướt qua cần cổ trắng như tuyết của mình “Xoẹt!”
Tươi đẹp, nóng bỏng, máu đỏ tươi bắn ra cả một mảng!
“Nguyệt Nương!”
“Không…!” Đám người Cố đại đương gia và Đường tri phủ cùng hét lên tiếng hét hoặc là thê lương, hoặc là yếu ớt mất tiếng!
Trước ngọn lửa hừng hực ngập trời, bóng người trắng như tuyết kia nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lúc bà ta ngã xuống trong ngọn lửa, khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp dính máu lấm ta lấm tấm nhưng lại nở nụ cười vừa dịu dàng vừa phiền muộn, một giọt lệ lăn xuống bên khóe mắt.
A Vân, chiếc áo cưới đỏ nhuộm máu này của ta có đẹp không… Cũng coi như có đôi có cặp với khôi giáp nhuốm máu của đệ nhỉ?
Đệ đấy, vẫn ở độ tuổi mười bảy, cũng đừng có ghét bỏ a tỷ đã già…
…
“Nguyệt… Nương… Nàng thậm chí không muốn chờ ta cùng đi sao…”
Đường tri phủ nằm dưới đất vừa tuyệt vọng vừa thê thảm khẽ cười mấy tiếng, cánh tay che ngực chán nản rơi xuống, không còn hô hấp.
Cố đại đương gia mê man nhìn Nguyệt Nương bị ngọn lửa cắn nuốt rồi lại nhìn Đường tri phủ không còn một tiếng động nào.
Ông ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trong lòng bị rút đi, chán nản lảo đảo ngã xuống đất, mái tóc hoa râm trên đầu xõa tung, dường như lập tức già đi hai mươi tuổi!
“Ta sai rồi sao? Không… Ta không sai… Người sai là nữ nhân tàn nhẫn quyết tuyệt này… Suốt hai mươi năm… Rõ ràng năm đó là ta nhận ra ngươi trước… Rõ ràng là ta phải lòng ngươi trước… Vì sao…”
Trong mật đạo, Minh Lan Nhược nhắm chặt hai mắt đỏ rực, nước mắt rơi như mưa, chỉ vươn tay đè lại vách tường, nói khẽ trong lòng:
Phó thủ lĩnh Khâu Nguyệt Nương của đội thích khách Xích Huyết, ngươi ẩn nấp ở Đông Bắc Cương hai mươi năm, đã hoàn thành nhiệm vụ, kể từ hôm nay, quy đội!
Linh hồn của ngươi, vĩnh viễn không phải lang thang nữa!
“Đi thôi, nếu còn không đi thì lửa lớn sẽ đốt đến đây.”
Kiều Viêm đột nhiên nói nhỏ bên tai nàng.
Minh Lan Nhược không giãy giụa nữa, chỉ gật đầu, Kiều Viêm lúc này mới buông lỏng tay ra.
Nàng hiểu sự lựa chọn của Nguyệt Nương.
Là người yêu, không giữ được thiếu niên mình yêu thương, ngay cả chỉ vì hy vọng báo thù mà bị nam nhân khác chiếm đoạt sự trong sạch.
Là mẫu thân, chỉ có thể nhìn con mình biến thành súc sinh.
Là thích khách Xích Huyết, lại không thể ngăn cản các đồng đội sa đọa.
Cho nên, bà ta đã sống trong chiếc “quan tài” bằng gỗ cây liễu tự làm suốt hơn hai mươi năm, để tưởng niệm những đồng đội đã qua đời, để tưởng nhớ tình yêu tuyệt vọng và chôn vùi trái tim mình.
Sau hơn hai mươi năm dày vò như địa ngục trần gian, hôm nay mới là ngày bà ta thật sự giải thoát.
Một mình đi vào hoàng tuyền bích lạc… Đi tìm thiếu niên tướng quân của mình.
Minh Lan Nhược hốt hoảng đi trước trong con đường tối tăm, máu mà cổ họng Nguyệt Nương phun ra gần như vấy lên mặt nàng.
Nàng nhắm mắt, nhớ lại nhiều câu chuyện ở kiếp trước…
Kiều Viêm nhìn nàng không có cảm xúc thất tha thất thểu đi ở phía trước, thầm thở dài.
Có lẽ tiểu nương nương đã bị cảnh tượng kia dọa sợ, cũng không biết nhớ tới chuyện gì mà thất hồn lạc phách như vậy.
Lát nữa lại an ủi nàng vậy.
Lối ra của bí đạo dẫn đến một khu vực hẻo lánh, nơi có những cây hương xuân cao lớn, Minh Lan Nhược đi ra, xung quanh không người.
Nàng mờ mịt nhìn về phía ngọn lửa đang thiêu rụi tiểu lâu: “Kiều Viêm… Tại sao đời người lại khó khăn và khổ như vậy. Nếu chúng ta không tới sơn trại, có phải Nguyệt Nương sẽ không chết không?”
Đời trước nàng không được Xích Huyết quân tán thành, chưa bao giờ gặp qua người trong quân, năm đó, Nguyệt Nương không gặp qua nàng, có phải còn có thể sống không?
Là nàng đã thay đổi vận mệnh của Nguyệt Nương sao?
“Thực ra trái tim bà ta đã chết hơn hai mươi năm trước, sự xuất hiện của người chỉ là cơ hội để bà ta giải thoát, cũng là hoàn thành sứ mệnh của bà ta.” Kiều Viêm nhàn nhạt nói.
Phải không?
Minh Lan Nhược nhìn bầu trời tối đen, mây đen che lấp mặt trời, không thấy sao trời.
“Bên kia cầu Nại Hà… Còn có người đợi Nguyệt Nương không, Quan Vân tiểu cữu cữu sẽ đợi a tỷ của y ở đó chứ? Bọn họ còn có kiếp sau không?”
Nàng bỗng nhiên thấp giọng hỏi Thương Kiều.
Hắn nhìn về phía ngọn lửa đang cháy dữ dội ở nơi xa, nhàn nhạt nói: “Có lẽ, chỉ là chuyện kiếp sau quá mơ hồ mờ mịt, cầu kiếp sau còn không bằng tính cho kiếp này.”
Trong không khí tràn ngập mùi gỗ bị cháy, tiếng lửa nổ lách tách vang lên.
Minh Lan Nhược xoay người, ngước mắt nhìn thật sâu người đứng sau lưng mình.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng hỏa hoạn tuẫn tình vừa tàn nhẫn lại đẹp đẽ này.
Nàng đột nhiên đưa tay vuốt nhẹ yết hầu của hắn.
Ở ngay vị trí này, một mũi tên sắc bén đã xuyên qua yết hầu, xé rách vùng da yết hầu mỏng manh đẹp đẽ của hắn.
Những giọt máu đỏ rực và nóng bỏng đã bắn lên mặt nàng, không phải của Nguyệt Nương, mà là của hắn…
Đó là máu tươi từ vết thương dữ tợn trong cổ họng hắn ở kiếp trước, đầm đìa không ngừng…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất