Minh Lan Nhược - FULL

Nguyệt phu nhân đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không nên chôn cùng đám người Cố đại đương gia ở đây!
Nhưng Kiều Viêm lại vươn tay bịt kín môi nàng, giam chặt nàng trong ngực, không cho nàng động đậy!
Hắn lạnh nhạt nói nhỏ bên tai nàng: “Nếu người muốn để bà ta làm người tốt thì đừng quấy rầy bà ta, đây là nguyện vọng cuối cùng của bà ta.”
Minh Lan Nhược giãy dụa không thể thoát ra, bất lực nhắm lại mắt, nàng chỉ cảm thấy mình cũng bị vây hãm trong sự dày vò.
Vì sao làm người tốt lại phải trả giá lớn như vậy?
Ngọn lửa nóng bỏng xoay tròn xung quanh, Cố Nhị lập tức rơi vào sợ hãi, hắn ta hung hăng hét to về phía Nguyệt phu nhân, tiếng hét vừa không cam lòng vừa oán hận, muốn đánh bà ta nhưng lại bất lực:
“Tại sao là ta, vì sao người không gọi Cố Bích Quân cùng đi chết với mình. Vì sao người không gọi Cố Đại đi chết cùng… Người là đồ điên, người không phải nương của ta! Không có nương nào sẽ đưa nhi tử đi chết cả!”
Vì sao hắn ta lại có một người nương đáng sợ như vậy chứ!
Nguyệt phu nhân cũng không tức giận, bà ta chỉ thản nhiên nói: “Cố Đại không phải do nương sinh ra, hắn ta không phải trách nhiệm của nương, về phần Bích Quân… Nương cũng thấy rất tiếc vì con bé không có ở đây nhưng chuyện nó làm sai sẽ có người khiến nó phải trả giá thật lớn.”
Cố đại đương gia chật vật tránh khỏi lửa dầu rớt xuống, ông ta hận Nguyệt phu nhân, oán hận nhìn chằm chằm vào bà ta:
“Hai mươi năm, sao lại không thể làm ấm được trái tim của ngươi, sao máu của ngươi có thể lạnh đến vậy chứ, giết phu diệt nhi, ngươi chê ta là đồ súc sinh, vậy ngươi thì có khác gì súc sinh, hổ dữ không ăn thịt con!”
Nguyệt phu nhân gật đầu: “Không sai, ta đúng là đồ súc sinh, năm đó không giết ngươi mà lại bồi bạn với ngươi nhiều năm như vậy, bất lực không thể ngăn cản ngươi biến các con của ta thành súc sinh hình người.”
Bà ta dừng một chút, bình tĩnh nói: “Thế là, trong những ngày đêm bị dày vò này, ta cũng biến thành súc sinh không có nhân tính giống như vậy, chúng ta đều nên đi chết.”
Bà ta thản nhiên như vậy, ngọn lửa sáng ngời xung quanh chiếu lên ánh mắt trong suốt mà hừng hực của bà ta, khiến Cố đại đương gia và Đường tri phủ nhất thời lại sinh ra tâm trạng phức tạp vừa tự ti mặc cảm vừa mờ mịt.
Nguyệt phu nhân thản nhiên nói: “Ta có thể thản nhiên đối mặt với sự thật mình bây giờ là đồ súc sinh, các ngươi thì sao, các ngươi còn nhớ mình lúc trước khi vẫn còn là người không?”
Đường tri phủ thoi thóp cười trầm khàn: “Nguyệt Nương… Nàng vẫn không khác gì hai mươi năm trước, chỉ là… Chúng ta… Cũng thay đổi rồi, không quay về được.”
Song tuyệt Kinh thành hơn hai mươi năm trước: Văn có Quan Âm viết cho thiên hạ, võ có Minh Nguyệt chiếu xuống nhân gian.
Nàng vẫn là tuyệt đại giai nhân được xưng là song tuyệt văn võ với Tiêu Quan Âm tiểu thư lúc trước.
Nhưng bọn họ đều đã quên mình lúc đầu trông như nào rồi.
Trước đây lão ta cũng đã từng thân nhẹ như chim én, bây giờ càng ngày càng mập béo, bóp méo dung mạo của mình, chẳng phải đó cũng là nỗi lòng trong lòng lão ta vì không thể nào đối mặt với mình trong quá khữ và những năm tháng kia hay sao?
“Thôi, thôi… Khụ khụ… Cả đời này, cũng như này… Đi… Ta cùng nàng… Cùng nàng xuống Địa ngục, có tội tình gì, tự ta đi thỉnh tội với Quan Vân Thiếu Tướng.”
Đường tri phủ đỏ mắt, ho khan cười.
Chết thì chết đi… Có thể cùng xuống Địa ngục với nàng, cũng coi như… Đáng giá.
Lão ta nghĩ về nàng cả một đời, nàng không nên thuộc về tên súc sinh họ Cố!
Nói xong, lão ta nhìn Cố đại đương gia khiêu khích: “Cố Tri Ý, ngươi đấy… Ngươi dám không, ngươi dám đi gặp Tiêu Soái năm đó đối xử với ngươi như con, yểm hộ ngươi rút lui không?”
Cố đại đương gia dùng mu bàn tay lau máu ở khóe môi, ông ta khinh thường chế nhạo lão ta: “Phi…! Ông đây không chết với đám ngu xuẩn các ngươi đâu! Ngươi chết chắc rồi, ta vẫn còn có thể cứu!”
Ông ta lảo đảo, vừa nhìn qua bên cửa sổ, vừa nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nương cảnh giác.
“Phụ thân…! Phụ thân…! Người mau cứu con!” Cố Nhị thấy thế, gấp đến mức muốn đứng lên, vết thương sau lưng hắn ta nứt ra một lần nữa, máu me đầm đìa, đau đến mức hắn ta co giật.
Nguyệt phu nhân thản nhiên nói: “Không một ai trong chúng ta chạy thoát được.”
Bà ta vừa mới nói xong, chuôi kiếm trong tay gõ lên một cơ quan trên vách tường một lần nữa.
“Đang đang!” Dầu hỏa rơi xuống tất cả cửa sổ như mưa, ngọn lửa lập tức tăng vọt.
Thiêu đốt khiến Cố đại đương gia lảo đảo ngã về.
“Đáng chết!” Cố đại đương gia tức giận đến run rẩy, tiện tay nắm đại đao của mình, muốn chém chết Nguyệt phu nhân, xả cơn giận này.
Nhưng Nguyệt phu nhân vốn đã một lòng muốn chết, ông ta lại trọng thương, bây giờ đã không phải là đối thủ của Nguyệt phu nhân nữa.
Ông ta cắn răng một cái, nổi giận cầm đao liều mạng chém vào cửa sổ, muốn chém ra một lối ra chạy trốn từ bên cạnh cửa sổ.
“Nương… Nương… Nương thả con ra ngoài đi!” Áo bào của Cố Nhị dính dầu hỏa, hắn ta liều mạng đập xuống, muốn dập lửa trên đó, hắn ta vươn tay muốn túm váy Nguyệt phu nhân.
Nguyệt phu nhân lại lẳng lặng nhìn hắn ta một chút rồi không tiếp tục để ý đến tất cả ồn ào, náo động sau lưng nữa.
Bà ta đi đến trước bức tranh mỹ nhân múa kiếm kia một lần nữa, ngắm bức tranh kia.
Nữ tử trong tranh mặc áo đỏ như lửa, tay cầm một thanh kiếm thanh đồng dài nhỏ, hàn quang lẫm liệt, cười với người kia dưới ánh trăng xán lạn đến thế.
Bà ta nhớ mang máng năm đó mình thích mặc đồ đỏ nhất, múa kiếm dưới ánh trăng, thiếu tướng quân tuấn tú cởi mở họa nét bút cuối cùng, y ngước đôi mắt hẹp dài trong trẻo lên, cười để lộ hai hàm răng trắng:
“A tỷ, tỷ mặc áo đỏ như lửa, đốt thẳng vào lòng ta, a tỷ có nguyện ý gả cho ta không?”
Bà ta sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ đến thiếu niên mình coi như đệ đệ mà dạy dỗ lại có tâm tư như vậy với bà ta.
Trong lúc bối rối, bà ta cầm kiếm chỉ vào y, kêu y ngậm miệng, ánh mắt y lại sáng ngời, tràn đầy khí thế hừng hực của thiếu niên:
“Binh sĩ Tiêu gia ta chưa từng nạp thiếp, nếu Tiêu Quan Vân ta có thể cưới được a tỷ làm thê tử, tất nhiên sẽ cùng đi đến bạc đầu một đời một kiếp!”

Ngày gió tuyết đan xen đó, kỵ binh hạng nặng của đại quân Bắc Mông ở phía trước, thiếu niên kia cầm trường thương trên tay, chiến giáp trên người vỡ vụn, tóc dài tung bay, máu me khắp người.
Y ngồi trên lưng ngựa quay đầu mỉm cười:

Ads
';
Advertisement