Cố Văn Uyên chậm rãi ăn trái cây đã được cắt sẵn trên mâm đựng: “Tính cách của Đại tỷ tỷ bá đạo, vốn dĩ tỷ ấy được phụ thân sai đi kế thừa gia nghiệp của Đường thúc phụ.”
Hắn ta hơi dừng lại rồi cười nhạo một tiếng: “Kết quả tỷ ấy chịu thiệt thòi lớn ở chỗ Minh phi và Tần vương nên phải trốn về, trong tay không có quyền lực nhất định sẽ không cam lòng nên sẽ muốn phân quyền từ trong tay huynh đệ chúng ta.”
Nữ nhân sao có thể so sánh với nam nhân? Nữ nhân đương gia, nhà cửa đổ nát!
Cho dù có là thân tỷ tỷ thì cũng không thể phân quyền từ trong tay hắn ta!
Ăn xong rồi, Cố Văn Uyên và Cố Đại lại nói thêm một chút về việc nên chống lại đại quân triều đình ra sao.
Tiễn Cố Đại tràn đầy cảm kích với mình rời đi, Cố Văn Uyên nhìn mâm đựng trái cây trong tay rồi phân phó Vệ Dã: “Lấy thêm một ít hoa quả mới mẻ đưa tới chỗ Đại Kiều và Tiểu Kiều mỗi người một phần, bảo Tiểu Kiều không cần phải lo, có ta ở đây sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tìm hắn gây phiền toái!”
Ánh mắt Vệ Dã phức tạp gật đầu bưng mâm đựng trái cây rời đi.
Cái gọi là bị người ta bán còn đếm tiền giúp họ chắc là như này đi.
Minh Lan Nhược nhìn hai mâm trái cây tinh xảo bằng sắt trên bàn, tùy ý chọn một quả bỏ vào miệng nhai, chua chua ngọt ngọt.
Nàng cười khẽ, hài hước nhướng mày với Kiều Viêm: “Kiều Viêm, ngươi nói xem Nhị công tử thích ngươi hơn hay là thích ta hơn?”
Kiều Viêm nhìn nàng ra vẻ tiểu gia thông phòng tranh giành tình cảm.
Hắn chỉ đành coi như không nghe thấy, nói là nàng thì trong lòng hắn không vui, nói là bản thân thì hắn lại ngại ghê tởm.
Tiểu nương nương đang cố ý khiến hắn khó xử.
“Lúc ta ra ngoài có thấy Lý Phong bên người Cố Bích Quân đang âm thầm đi theo Cố Đại. Tiểu Kiều ngươi đoán không sai, Cố Bích Quân hoài nghi sau lưng Cố Đại có người xúi giục hắn ta.” Đột nhiên Vệ Dã nhíu mày nói.
Minh Lan Nhược khẽ cười một tiếng, cũng không tiếp tục truy hỏi Kiều Viêm nữa mà chỉ nói: “Không sao, khiến cho tỷ đệ Cố Văn Uyên và Cố Bích Quân nghi kỵ lẫn nhau tương ái tương sát mới càng tốt.”
Nàng đoán được Cố Bích Quân có thù tất báo nhưng cả đời chỉ muốn thực quyền, sau khi bị bắt rời khỏi phủ đệ của Đường Tri phủ nhất định sẽ vớt quyền lực ở Cố Gia Trại, thuận tiện thu thập luôn thiếu niên “Lớn lên giống Minh Lan Nhược” là nàng luôn.
Nên nàng đành mượn Cố Nhị nhắc nhở Cố Đại đối phó với Cố Bích Quân vậy.
Cố Nhị cũng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, hắn ta luôn sợ Cố Bích Quân đoạt quyền thừa kế trong tay nên đương nhiên sẽ vui mừng xuất đao ở sau lưng ngáng chân Cố Bích Quân.
Kiều Viêm hơi nhíu mày: “Vậy mấy ngày nay đệ nên hạn chế ra ngoài đi.”
Kế này của Cố Bích Quân không thành, sợ là sẽ sinh ra âm mưu ác độc khác!
Minh Lan Nhược cười đồng ý: “Được.”
Ánh mắt nàng lạnh băng nhìn thời tiết sáng sủa ngoài cửa cửa sổ.
Khi thời tiết muốn nổi giông thì tất nhiên việc đầu tiên phải ở trong phòng chờ mưa tạnh trước đã, chờ giai đoạn bão táp tệ nhất qua đi thì bọn họ mới có thể ra ngoài được đúng không?
Rất nhanh Cố Bích Quân đã biết Cố Đại tới chỗ của Cố Nhị, hai huynh đệ dùng bữa cùng nhau, Cố Đại còn uống chút rượu.
Nàng ta lạnh lùng bẻ gãy trâm ngọc trong tay: “Cố Nhị, thật đúng là đệ đệ tốt của ta, vì nam sủng của ngươi mà dám đối nghịch với ta! Lúc ấy nên để ngươi chết luôn ở trong miệng con hổ mới đúng!”
…
Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ người trong thành thần hồn nát thần tính!
Mọi người không có việc gì không được ra ngoài, ngoài cửa sổ thường xuyên nhìn thấy thổ phỉ mặc giáp qua lại hoặc là quân lính vác mũi tên đi tới đi lui.
Hài tử, lão nhân, người bệnh ốm yếu cùng trốn trong nhà.
Bầu không khí toàn thành rất lạnh lẽo.
Đội tuần tra đội gõ chiêng hét lớn khắp nơi rằng mỗi nhà phải cảnh giác, nếu bắt được gian tế sẽ giết không tha!
Một ngày này, Minh Lan Nhược dựa vào cửa sổ nghe tiếng bước chân tuần tra chỉnh tề cùng với các loại khẩu lệnh.
Bỗng nhiên nhớ tới chiến sự vây thành máu chảy thành sông thảm thiết ở kiếp trước.
Hôm nay, nàng lại trải qua thêm một lần nhưng sẽ không thảm thiết như vậy nữa!
Nàng híp mắt, lơ đãng vuốt ve con bướm hoa lệ mới phá kén trên mu bàn tay.
Nó cuộn tròn ở trên mu bàn tay nàng, đôi cánh ướt nhẹp có vẻ hơi suy yếu.
“Thứ này thật xinh đẹp.” Trần Ninh nhìn thấy vậy không kìm được khen một câu.
Đôi cánh màu vàng ánh bạc đan chéo nhau, mặc dù ướt nhưng vẫn vô cùng chấn động, rực rỡ lung linh khiến người khác muốn sờ nó.
Minh Lan Nhược lại nói: “Trừ khi không muốn sống tiếp nữa thì tốt nhất các người đừng có sờ vào nó.”
Trần Ninh nhìn thật kỹ mới phát hiện đồ đằng trên đôi cánh kia giống như vô số bộ xương khô vậy.
Hắn ta nổi lên một tầng da gà, mới hiểu ra có lẽ đây chính là cổ mẫu đáng sợ.
Kiều Viêm nhìn con bướm kia, đột nhiên hỏi: “Khi nào thì nó bay?”
Minh Lan Nhược lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vào lúc khai chiến ba ngày sau…Cốt điệp sẽ bay.”
Khi cốt điệp rung đôi cánh muốn bay chính là lúc phá thành!
…
“Ầm vang!” Từng tiếng vó ngựa nặng nề vang lên giống như mưa khiến binh lính của Cố Gia Trại trên tường thành căng thẳng cả người, đồng thời nhìn về phía ngoài thành.
Hai mươi vạn đại quân ở ngoài thành đang tiến tới!
Đao kiếm san sát, hàn quang phản chiếu qua giáp sắt!
Tướng quân thanh niên mặc chiến bào kim khôi ngân giáp giục ngựa đi từ trong đại quân ra.
Tay hắn ta cầm một cây cung cao gần bằng người, oai hùng giống như Võ thần hạ phàm!
Hắn ta ngẩng khuôn mặt tuấn khốc lên, lạnh lùng nhìn tấm bia đá Cố gia trại trên pháo đài.
Đột nhiên tay hắn nâng cung phá mây, tư thái tiêu sái sắc bén trở tay rút ta ba mũi tên giương cung cài tên.
“Tạch! Tạch! Tạch!”
Ba tiếng xé gió vang lên, ba mũi tên mang theo sát khí tàn nhẫn từng mũi bắn thẳng vào bia đá của Cố Gia Trại!
“Loảng xoảng! Xoảng!”
Vài tiếng vang lên, bia đá kia phát ra tiếng vỡ nát khó nghe rồi lại giống như xỉ than rơi xuống mặt đất!
Đại quân dưới tường thành thấy bản lĩnh của chủ tướng lợi hại như vậy thì đồng thời hô to một tiếng: “Hay!”
Sắc mặt của nhóm thủ binh trên tường thành tức khắc đại biến, nếu như bất kể một mũi nào trong ba mũi nọ mà bắn vào người thì chỉ sợ lục phủ ngũ tạng sẽ vỡ nát hết!
“Tiễn pháp Xạ Nhật của Tiêu gia, Khai Kim Liệt Thạch!” Cố Đại không kìm nổi kinh hô thành tiếng!
Đại tướng của triều đình sao có thể biết tiễn pháp của Tiêu gia!
Sắc mặt một vị thủ tướng trung niên phụ trách thủ thành cùng với Cố Đại cũng khó coi phức tạp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất