Cố Đại đương gia không kiên nhẫn nói: “Không phải vẫn còn những nạn dân được phái đến cho Hồ Tiên ăn sao, để cho bọn họ lật từng cái một, phải mau chóng xác nhận Cừu Thiên sư có mạnh khỏe hay không!”
Dạo gần đây đúng là tà đạo, người trong nhà liên tiếp bị thương mất tích, có lẽ nên đến miếu Ngũ Tiên tế bái.
Cố Đại hơi chần chờ, đúng là có thể để nạn dân đi làm, dù sao đám người kia cũng là thức ăn được chăn nuôi mà thôi, hiện giờ có thể sống thêm hai ngày, cũng là ân điển.
Hắn ta lại nói: “Cừu thúc có không ít đệ tử thay ông ấy nuôi những Tiên gia kia, còn cùng với Cừu thúc tuần tra cơ quan trận pháp, nếu Cừu thúc thật sự xảy ra chuyện, có lẽ bọn họ có thể chống đỡ đúng không?”
Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn ta không có chút tự tin nào.
Cố Đại đương gia nhíu mày, phiền chán thở ra một hơi: “Hừ, Cừu Thiên sư quá keo kiệt, sợ người khác học đồ của lão ta, thay vào đó, trong đám đệ tử của lão ta, cho dù là đệ tử đích truyền cũng không có một phần mười bản lĩnh của lão ta!”
“Lúc trước Tiêu Thiếu Tướng Quân giới thiệu lão đạo kia cho lão ta, cũng không giấu diếm được lão ta bất kỳ bản lĩnh gì, người này đúng là kẻ hẹp hòi, hiện tại tốt rồi!”
Nghe phụ thân mình hùng hổ mắng chửi một trận, Cố Đại cũng chỉ có thể vò đầu.
Hắn ta không có bản lĩnh của Cố Bích Quân, cũng không thông minh bằng Cố Nhị, hiện giờ hai người có bản lĩnh nhất trong nhà đã nằm xuống hết, phụ thân mới dựa vào hắn ta.
Trong lúc nói chuyện, Cố Nhị trên giường bỗng nhiên tỉnh dậy, có chút khó chịu thấp giọng nỉ non: “Đại Kiều, Đại Kiều đâu… Sao cậu ấy không đến thăm ta?”
Cố Đại đương gia nhíu mày, biểu cảm âm trầm: “Thứ gì? Kiều gì?”
Mấy tỳ nữ bên cạnh Cố Văn Uyên nhìn nhau, đương nhiên các nàng biết trong lòng thiếu gia nhà mình nhớ thương một người, còn là một nam nhân.
“Vệ Dã, lăn vào đây!” Cố Đại đương gia lớn tiếng hô.
Chỉ chốc lát, Vệ Dã vội vàng tiến vào, khom người ôm quyền trước mặt Cố Đại đương gia: “Đại đương gia!”
Cố Đại đương gia tức giận nhìn chằm chằm hắn ta: “Mấy ngày nay ngươi có trông chừng thiếu gia nhà ngươi không? Đại Kiều là thứ gì? Không phải để ngươi trông chừng sao?”
Nhi tử thứ hai thông minh của mình vốn có sở thích hạ lưu không thể để người khác biết, làm lão ta không còn mặt mũi nào.
Vì thế đuổi tất cả gã sai vặt đã cùng lêu lỏng với nhi tử thứ hai, chỉ để lại hộ vệ có võ công cao cường ở bên cạnh nhi tử.
Lại nhét cho nhi tử thêm mấy thê thiếp nhưng tên khốn này nhân lúc thê tử mang thai, đưa các nữ nhân đến thành Hắc Liêu, nói là hắn ta muốn chuyên tâm đọc sách, tham gia kỳ thi mùa thu sang năm.
Hiện tại không biết Cố Nhị đang nhớ thương ai.
Trong mắt Vệ Dã hiện lên sự lạnh lẽo, trên khuôn mặt tuấn tú ngay thẳng chỉ lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ: “Đó là thị vệ tâm phúc bên cạnh Đường đại nhân, từ khi Nhị thiếu gia gặp đã nhớ thương, đối phương còn trốn tránh Nhị thiếu gia.”
Chỉ cần nói là tâm phúc của Đường Tri Phủ, Cố Đại đương gia chắc chắn sẽ nổi giận.
Quả nhiên Cố Đại đương gia nghe vậy, xém chút nữa phát run, chỉ vào Cố Nhị vừa mới từ trong mê man tỉnh lại, còn đang choáng váng: “Ngươi… Ngươi tên khốn kiếp này!”
Vậy mà nhớ thương tâm phúc của Đường lão đệ! Đây là điên rồi sao, muốn gây sự?
lão ta tức giận muốn đá qua một đá!
Nhưng tốt xấu gì cũng bị Cố Đại nhanh chóng ôm lấy: “Phụ thân, phụ thân, nhị đệ còn bệnh, không chịu đánh nổi!”
Một đá này đá xuống, nhị đệ của mình sợ là sẽ mất mạng!
Mặt Cố Đại đương gia vô cùng khó nhìn: “Buông ra, thà đánh chết tên súc sinh đáng xấu hổ này còn hơn!”
“Phụ thân, dừng tay!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ suy yếu.
Bọn họ đồng loạt nhìn lại, đúng là Cố Bích Quân ngồi xe lăn được đẩy vào.
Tuy mặt nàng ta trắng bệch nhưng đã tốt hơn, thấp giọng ho khan: “Phụ thân, đừng nên xúc động.”
Lúc này Cố Văn Uyên cũng tỉnh táo lại, chịu đựng cơn đau trên lưng, rụt xuống chân giường: “Phụ thân, người làm cái gì vậy… Con chỉ nhớ muốn bàn bạc với Đại Kiều và bá phụ chuyện Tần Vương và Minh Phi thôi!”
Cố Đại đương gia lạnh lùng nhìn Cố Văn Uyên: “Ngươi tốt nhất là như vậy, chứ không phải có ý định khác, nếu không ông đây sẽ dạy dỗ ngươi trước, dù sao hiện tại nương tử ngươi cũng đã có hài tử!”
Mặt Cố Văn Uyên khó coi gật đầu: “Vâng!”
Hắn ta nhìn về phía Vệ Dã, trong mắt dài nhỏ hiện lên ánh sáng ngoan độc.
Tên nô tài phản chủ này, dám bán đứng hắn ta, chờ hắn ta khỏe lại, chắc chắn sẽ khiến Vệ Dã sống không bằng chết!
Vệ Dã làm như không nhìn thấy, tay sau lưng siết chặt thành nắm đấm.
Cố Bích Quân được thị vệ phía sau đẩy vào.
Nàng ta vừa ho khan, vừa nhíu mày: “Phụ thân, nhị đệ cũng chỉ là sở thích nhỏ, đã có con nối dõi truyền thừa, cần gì phải quản nhiều như vậy, bây giờ cả nhà chúng ta muốn làm gì thì làm đó, lại không bị thứ đạo đức dối trá trói buộc, đây không phải là điều mà người đã dạy chúng ta từ nhỏ sao?”
Sắc mặt Cố đại đương gia khó phân biệt, không sai, đây là điều mà lão ta đã dạy mấy đứa trẻ từ nhỏ.
lão ta nhìn đủ cả nhà Tiêu Soái ngu xuẩn và ngu trung, chẳng những hại cả nhà mình tuyệt hậu, còn hại những người đi theo cái gọi là công nghĩa cùng thủ hộ tín niệm, đi theo lão ta có nhà mà không thể về!
Mặc dù cả nhà không bị hoàng đế chó má diệt nhưng lão ta vốn là đại tướng quân thế nhân kính ngưỡng lại phải trốn đông trốn tây, vào rừng làm giặc.
Ban đầu trong nhà lão nương cùng con cháu dòng chính cũng bị triều đình âm thầm hãm hại chết, ly tán. Hài tử của đích thê là Cố Đại, bị mai danh ẩn tích nuôi ở trong nhà nông dân, lúc này mới sống sót, mười mấy tuổi mới dám đón về trong sơn trại.
Cho nên, lão ta chán ghét việc phải bảo vệ “sự tin tưởng” dối trá ghê tởm, từ nhỏ đã dạy con mình – không từ thủ đoạn, được làm vua thua làm giặc!
Người trong nhà mới đáng bảo vệ nhất, thủ đoạn gì cũng có thể dùng, chỉ cần có bản lĩnh, có thủ đoạn, là có thể muốn làm gì thì làm, muốn thế nào thì thế đó!
Bị ép hại những năm đó, cuối cùng lão ta cũng hiểu được cá lớn nuốt cá bé mới là chân lý thế gian, đạo đức tính là chó má gì!
Tựa như Minh Đế kia, giết huynh soán vị, giết hết người phản đối lão ta! Tuy rằng ác độc tàn nhẫn nhưng sảng khoái biết chừng nào!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất