Minh Lan Nhược - FULL

Cái miệng của người này, có thể lừa chết Cố Nhị, đương nhiên cũng có thể khiến Cừu Thiên sư…
Nàng vừa mở hộp ra, cả người đã lảo đảo một chút, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Khuôn mặt nàng không có gì để nói, run rẩy chỉ vào cái đầu người mang biểu cảm hoảng sợ trong chiếc hộp đó: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi lôi kéo làm quen thế này á?”
Sao hắn vừa ra tay đã giết luôn Cừu Thiên sư rồi!
Kiều Viêm thuận tay kéo Minh Lan Nhược vào trong lòng mình, ổn định lại thân hình nàng, chậm rãi nói: “Trò lôi kéo làm quen này của ta không tốt sao? Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”
Minh Lan Nhược không còn gì tiếp lời: “…”
Trò lôi kéo làm quen này hay thật đấy, ai bị ngươi lôi kéo làm quen, người đó xui xẻo.
“Ngươi giết lão ta, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của Cố đại tướng quân và tầng trên của sơn trại.” Nàng cau đôi mày thanh tú, đá mũi chân một cái, đóng chiếc hộp kia lại.
Minh Lan Nhược không sợ người chết, mấy tháng Tần Vương bao vây kinh thành, nàng đã thấy qua cảnh tượng nói là địa ngục cũng không quá đáng… Máu chảy thành sông, núi thây và biển máu.
Huống chi Cừu Thiên sư này cũng không phải thứ tốt, hại chết nhiều người như vậy.
Nhưng nàng lo sẽ bại lộ!
“Có phải ngài định giết lão ta, sau đó dùng da mặt lão ta thay thế không?” Minh Lan Nhược đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
Nói xong, nàng lại tự lắc đầu phủ định: “Không đúng, nếu như ngài muốn ngụy trang thành Cừu Thiên sư, chắc chắn sẽ tốn thời gian nghiên cứu phong cách nói chuyện của lão ta, những mối quan hệ thân cận mới có thể bắt chước tốt hơn.”
Nếu không người bên cạnh thấy không được đầy đủ, cách thức nói chuyện không đúng, sẽ lộ tẩy ngay, vậy chắc chắn sẽ rút dây động rừng, khiến Cố Đại Tướng Quân cảnh giác và lục soát sơn trại!
Kiều Viêm cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên tóc nàng…
“Thời gian quá ngắn, ta không chắc có thể hoàn toàn bắt chước Cừu Thiên sư nhưng lão ta phải chết, người này võ nghệ không cao nhưng bản lĩnh khác rất lớn, lão ta không chết, trận pháp Kỳ Môn Độn Giáp trong núi sẽ không dễ phá, huống chi lão ta còn nuôi rất nhiều thứ trong núi.”
Minh Lan Nhược chợt nhớ ra điều gì đó: “Nghe Vệ Dã nói, lão ta còn dùng thuốc điều khiển động vật, chẳng lẽ những con chồn, rắn, chuột gì đó…”
“Ừm, những thứ như cốc Hồ Tiên, động Hoàng Tiên, huyệt Hôi Tiên… Liên quan đến miếu Ngũ Tiên là do lão ta thuần dưỡng, không biết trong hơn mười năm đã có bao nhiêu người bị lão ta cho những thứ đó ăn.” Kiều Viêm khẽ gật đầu.
Minh Lan Nhược nhíu mày, dùng thuốc điều khiển động vật, không phải là một chuyện đơn giản.
Cừu Thiên sư còn lấy người để chăn nuôi những con hồ ly, rắn, chồn kia… Hơn mười năm, thế nào cũng xem như có chút thành tựu.
Khi hai quân đối chọi, nói không chừng Cừu Thiên sư sẽ điều khiển những thứ đó để tấn công người khác!
Kiều Viêm lại ung dung nói: “Không chỉ như thế, nếu như đối phương phát hiện bản thân thất bại, trước khi Cố Gia Trại bại vong, được ăn cả ngã về không, cho ra chút dịch chuột gì đó, bách tính thành Hắc Liêu và đại quân triều đình sẽ bị hại.”
Minh Lan Nhược cảm thấy sợ hãi, không sai, đối phương là một súc sinh coi mạng người như cỏ rác.
Lỡ đâu thất bại, đám thổ phỉ này biết mình không sống được, thẹn quá hóa giận làm ra chuyện táng tận lương tâm cũng là đương nhiên.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
“Sao vậy?” Hắn hơi nhíu mày.
Minh Lan Nhược nhẹ giọng nói: “Ngài là người tốt.”
Hắn chưa bao giờ cố ý nhắc tới việc tính toán cho bất kỳ kẻ nào, miệng cũng chưa bao giờ nói đầy lời nhân nghĩa đạo đức giống như những quan văn kia.
Nhưng từ chợ đen đến bây giờ giết Cừu Thiên sư, chỗ nào cũng là hắn đang chăm sóc kẻ yếu.
Lại nói tiếp, mấy năm nay Đông Xưởng giết không ít người, ai cũng nói đại thái giám Chưởng Ấn Đề Đốc Đông Xưởng tay đầy máu tanh, ác danh của Thương Kiều có thể dọa con nít ven đường khóc.
Nhưng mà có ai ngờ những kẻ ở dưới kiếm của hắn cũng không vô tội, không biết bao nhiêu kẻ làm chuyện xấu phạm pháp.
Hoàng Đế lấy ác danh của hắn làm đao răn đe bá quan.
Thương Kiều cũng chưa bao giờ quan tâm đến thanh danh của mình.
Kiều Viêm dừng một chút, đột nhiên cười nhẹ: “Người tốt… Trong mấy năm nay tiểu nương nương là người đầu tiên dùng từ này để hình dung ta.”
“Cái gọi là Bồ Tát đề mi, kim cương nộ mục, cũng là từ bi, ngài hiểu rõ hơn ta.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, dịu dàng nói.
Lấy giết dừng giết, lấy chiến dừng chiến, thiên hạ này chỗ nào không phải như vậy.
Kiều Viêm lẳng lặng nhìn nàng, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Chỉ mong, tiểu nương nương sẽ mãi mãi cảm thấy ta là người tốt.”

Trong nháy mắt, lại tám chín ngày trôi qua.
Cố Gia Trại, hay là nói trong thành Cố gia, mọi thứ yên bình.
Thương thế của Đại tiểu thư Cố Bích Quân đã chuyển biến tốt đẹp không ít nhưng thương thế của Cố Nhị thiếu gia lại không may mắn như vậy.
Bị dã thú làm bị thương, móng của dã thú có độc, hơn bảy tám ngày, tuy rằng hắn ta không đến mức hấp hối nhưng còn đang phát sốt.
“Sao, còn chưa tìm được Cừu Thiên sư sao?” Mặt Cố Đại đương gia âm trầm, nhìn mặt mày Cố Văn Uyên trắng bệch nằm sấp trên giường, lão ta rất nôn nóng.
Cố Đại lắc đầu: “Không có, tám chín ngày trước, có người thấy Cừu thúc tuần tra cơ quan trận pháp, sau đó đến cốc Hồ Ly, rồi không đi ra nữa.”
Trên khuôn mặt thô kệch của hắn ta, biểu cảm không tốt lắm: “Hôm đó trời đổ mưa to, người bên cạnh Cừu thúc nói hình như cơ quan bị lỏng, sau khi Cừu thúc xuống sơn cốc thì bị trượt xuống, rồi không thấy tăm hơi đâu, có thể đã xảy ra chuyện hay không…”
Mặt Cố Đại đương gia càng khó coi: “Không phải để cho các ngươi tra à, một chút tin tức ở cốc Hồ Ly cũng không tra ra sao?”
Không có Cừu Thiên sư, vết thương trên lưng nhi tử chỉ dựa vào đại phu bình thường, không biết lúc nào mới có thể khỏi.
Chứ đừng nói tới những cơ quan trong núi kia cần Cừu Thiên sư tuần tra xây dựng, còn có vô số loại thú nhỏ bên trong mấy sơn cốc địa huyệt, toàn là dựa vào Cừu Thiên sư thuần dưỡng!
Cố Đại cười khổ: “Phụ thân, cốc Hồ Tiên kia được nuôi dưỡng bởi các thi thể của nạn dân tiên gia, còn có hài cốt cổ xưa lúc trước, người của chúng ta đã tìm nhiều ngày rồi, cũng không thể lật từng cái từng cái, huống chi toàn là cụt tay tàn phế, như vậy cũng không có cách nào tìm, toàn là thi độc.”
Hắn ta cũng chỉ có thể cho người lật những thi thể mới nhất.

Ads
';
Advertisement