Minh Lan Nhược - FULL

Đúng như Cảnh Minh đã nói: Hắn mới là chính thất và là phụ thân của Tiểu Hi.
Đúng như Hoàng Hậu đã nói, chỉ cần bà ta còn là Hoàng Hậu thì dù sao đi nữa ngươi cũng chỉ có thể là thê thiếp mà thôi!
Mấy con mèo và con chó kia sẽ không bao giờ có thể thể lên sân khấu được!
Kiều Viêm không nhận ra rằng “vị trí” của mình có hơi kỳ lạ mà lúc này hắn chỉ cảm thấy thoải mái và cười nhẹ: “Đúng vậy.”
Minh Lan Nhược hơi khó hiểu khi nhìn thấy hắn “tiếp thu” được mà còn tỏ ra hơi vui vẻ.
Nhưng nếu hắn không muốn sinh sự thì cũng coi như là điều tốt.
Lần này đến Cố Gia Trại, họ cũng không đi theo con đường lớn ở bên ngoài mà đi qua lối đi bí mật của địa cung.
Mặc dù địa cung được dùng để nuôi rắn và thờ Ngũ Tiên nhưng vẫn có một lối đi bí mật đặc biệt dẫn đến Cố Gia Trại.
Lần này, họ sẽ đi qua lối đi bí mật của địa cung để trà trộn vào đám lính canh hộ tống vàng bạc và lương thực, ẩn nấp để vào Cố Gia Trại, họ định sẽ ẩn náu tại đó ít nhất nửa tháng.
Lần này Minh Lan Nhược chỉ dẫn theo Cảnh Minh và Trần Ninh. Về phần Kiều Viêm… Hắn dường như không dẫn theo ai cả.
Tất nhiên, đó chỉ mới là bề nổi mà thôi, người của Đông Xưởng hành động rất khó lường.
Bước vào phủ đệ của Đường Tri Phủ và đi đến hòn đảo ở giữa hồ của ông ta. Minh Lan Nhược bình tĩnh nhìn xung quanh, không có gì thay đổi nhiều cả.
Theo yêu cầu của Kiều Viêm, lần này Đường Tri Phủ phải đích thân đưa họ vào núi.
Đường hầm sâu và quỷ dị, đèn trường minh phát ra ánh sáng u ám, khiến Minh Lan Nhược nhớ đến nỗi sợ hãi khi nàng rơi xuống…
Nỗi sợ bị chôn vùi dưới lòng đất mãi mãi.
Nàng nhắm mắt lại, vô thức nắm chặt hòm thuốc đang mang theo.
Không sao đâu, nàng vẫn còn Đại Hoàng, nàng vẫn còn các loại độc dược, nàng vẫn còn cổ trùng, nàng vẫn còn…
Một bàn tay thon dài hơi lạnh nắm lấy bàn tay mềm mại đã đẫm mồ hôi của nàng, lặng lẽ bao trọn lấy bàn tay của nàng trong lòng bàn tay của mình.
Minh Lan Nhược hơi quay mặt lại nhìn nam nhân đang bình tĩnh nhìn về phía trước, trái tim căng thẳng của nàng dần được thả lỏng.
Lần này nàng không cô đơn, nàng còn có… Hắn.
Cảnh Minh và Trần Ninh đi theo Đường Tri Phủ ở phía trước, nàng và Kiều Viêm đi theo ở phía sau.
Bốn người họ phối hợp với nhau để ngăn cản Đường Tri Phủ làm ra bất cứ việc gì bí mật.
Nàng nhìn những bức bích họa lộng lẫy và quái dị ở trên tường, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao họ lại hiến tế con người cho động vật? Họ thực sự tin rằng Ngũ Tiên có thể bảo vệ họ mãi mãi sao?”
Trên thực tế, Kiều Viêm đã hỏi Đường Tri Phủ câu hỏi này trong quá trình thẩm vấn rồi.
Đường Tri Phủ chỉ nói một cách thâm sâu rằng đức tin rất quan trọng và nó có thể đoàn kết mọi người, bảo vệ họ.
Nhưng lý do này đối với nàng có vẻ vô cùng xa vời.
Kiều Viêm cầm đao vừa đi vừa nói…
“Đường Tri Phủ nói đúng. Có hàng vạn tên cướp ở Cố Gia Trại, không kể đến hàng chục ngôi nhà lớn nhỏ mà bọn chúng đã thu phục được. Chỉ có hai con đường để đoàn kết lòng người lại. Tiểu nương nương có biết hai con đường đó là hai con đường nào không?”
Minh Lan Nhược biết rằng hắn đang muốn dạy nàng điều gì đó và dẫn dắt nàng suy nghĩ về nó.
Kết hợp với kinh nghiệm kiếp trước, nàng trầm tư hồi lâu, đột nhiên nói: “Hoặc là kính, hoặc là sợ. Chỉ có hai con đường đó mà thôi!”
Kiều Viêm mỉm cười, nhìn Minh Lan Nhược với vẻ tán thưởng: “Đúng vậy, chỉ có hai cách để thu phục dân chúng, hoặc khiến họ tôn trọng ngươi từ tận đáy lòng, hoặc khiến họ sợ hãi ngươi từ tận đáy lòng…”
Đôi mắt lạnh lùng của Minh Lan Nhược hơi lóe lên: “Có rất nhiều thổ phỉ ở núi Trường Bạch. Người dân Đông Bắc Cương vốn cứng rắn, và những tên thổ phỉ lại càng không chịu vâng lời bất cứ ai. Muốn họ đầu hàng và kính trọng mình có lẽ sẽ càng khó hơn.”
“Đúng vậy, như vậy cách tốt nhất chính là làm cho bọn họ sợ hãi. Lấy danh nghĩa quỷ thần mà làm cho mọi người sợ hãi là phương pháp đơn giản và cũng là phương pháp dễ dàng nhất.” Kiều Viêm cười nhạt.
Minh Lan Nhược thở dài: “Những phương pháp này ở Cố Gia Trại là tàn dư từ các triều đại trước.”
Khi Hoàng Đế tự xưng là Thiên Tử, lão ta đã dùng tên của quỷ thần để khiến dân chúng kính sợ.
Điều này đã xảy ra ở mọi triều đại và tôn giáo luôn là công cụ của những người cai trị.
Ngay cả các tà giáo dân gian cũng như vậy, nhân danh ma quỷ, hù dọa người dân, cúng tài sản, không những vậy mà còn lừa dối khiến người ta hiến cả mạng sống.
Kiều Viêm lạnh lùng nói: “Hồ ly, chồn, rắn… Là Ngũ Tiên được người dân Đông Bắc Cương tôn thờ, và đã có vô số truyền thuyết.”
“Cố Gia Trại nuôi những con trăn khổng lồ và chồn rồi lấy người làm thức ăn cho những con vật này. Việc này rất tàn nhẫn và đẫm máu nhưng nó lại có thể khiến những tên thổ phỉ ở địa phương vốn không bị thuyết phục bị khiếp sợ và thu phục được họ.”
Minh Lan Nhược vẫn im lặng.
Dù là Cố Gia Trại hay Cố Gia Quân, họ đã từng là tinh nhuệ của Xích Huyết Quân, nên bất kể là về quân sự hay cách cai trị.
Họ vượt trội hơn nhiều so với những tên thổ thỉ thông thường chỉ đơn giản là một đám lưu manh.
Lần này trốn vào núi rất nguy hiểm…
Nhưng nàng phải thanh lý môn hộ!
Ngoài việc giải cứu phụ thân của mình, đây là việc nàng phải làm với tư cách là chủ nhân của Xích Huyết Quân!
Muốn đạt đến vị trí cao thì phải chấp nhận rủi ro. Càng đứng cao thì càng nguy hiểm.
Kiều Viêm dường như nhận thấy sự bất an trong im lặng của nàng, hắn nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng.
Trong lòng Minh Lan Nhược ấm áp, mọi lo lắng dường như tan biến, nàng xòe những ngón tay trắng nõn ra, đan vào những ngón tay thon dài của hắn.
Kiều Viêm sửng sốt một lát.
Trước đây chưa từng có ai nắm tay hắn với tư thế như này. Nhưng vào lúc này, hắn dường như mơ hồ hiểu tại sao người xưa lại nói: tay đứt ruột xót.
Ngón tay đan vào nhau khiến hắn không hiểu sao lại có cảm giác thân mật như đang ôm, như có thể chạm vào trái tim đang đập của nàng vậy…
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm ngơ ngác của hắn, nhỏ giọng nói đùa: “Lần này là ta chủ động chạm vào ngươi, cho nên không phải ngươi “dĩ hạ phạm thượng” không sao cả.”
Kiều Viêm cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Vâng, tiểu nương nương.”
Để tránh chói mắt, hắn không đeo mặt nạ Tu La mà thay bằng mặt nạ da người giống phân nửa so với gương mặt ban đầu.
Lúc này, khuôn mặt dưới tấm mặt nạ da người đang nóng bừng lên mà không thể giải thích được.

Ads
';
Advertisement