Thương Kiều suy nghĩ một lát, cau mày, hơi do dự: “Có lẽ nàng ấy đã đoán được bản tọa che giấu chuyện xưởng chế tạo binh khí và hầm mỏ ở núi Trường Bạch?”
Hắn bực bội, nàng trở nên khó đối phó như vậy từ khi nào chứ.
Nhưng những thứ đó không thể cho nàng! Cho dù nàng muốn làm gì!
“Tóm lại đó không phải là điểm quan trọng, nghĩ cách đi!” Vết đỏ nơi khoé mắt của hắn càng thêm rõ ràng vì bực bội.
Đó là dấu hiệu cho thấy Chủ Tử Gia bọn họ sắp mất kiểm soát cảm xúc.
Giác Tú và Tâm Tú nhìn nhau, bọn họ không đồng tình với suy đoán của Thương Kiều cho lắm.
Dù sao nửa canh giờ nữa là phải xuất phát rồi, Minh phi nương nương không có lý do nào lại làm như vậy, rất có thể… rất có thể là vấn đề của chính bản thân Chủ Tử.
Tâm Tú cắn răng nói: “Thật ra cũng không phải là không có cách giải quyết, ngài có thể để chúng ta mặc y phục vào trước được không?”
Cả đời này chưa từng có kinh nghiệm thảo luận chuyện gì đó trong tình trạng không mặc quần.
Thương Kiều phất phất tay, mất kiên nhẫn nói: “Nhanh lên!”
Hắn rất khó chịu! Làm nam nhân thì có gì tốt, ngoại trừ việc có thể sinh con?
Giác Tú và Tâm Tú thở dài, vội vàng mặc y phục vào.
“Nói, giải quyết như thế nào?” Thương Kiều lạnh lùng hỏi.
Cho dù là trong những bức tranh khiêu dâm kia, hay là hoàng đế, chỉ có thị tẩm nữ nhân mới có thể giải quyết nhưng sao hắn có thể làm loại chuyện này được!
Tâm Tú suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Giải pháp khẩn cấp thứ nhất là ngâm nước lạnh, thứ hai là…”
“Là gì?” Thương Kiều cau mày hỏi, hắn ghét nhất là người khác nói chuyện nửa chừng.
Tâm Tú lấy hết can đảm, lặng lẽ chìa một tay ra: “Tay… là một thứ tốt.”
…
Thế nhưng, Minh Lan Nhược hoàn toàn không biết mình đã “hạ độc” người khác, cũng không giống như Thương Kiều nghĩ nàng lợi hại đến mức có thể đoán được “bí mật nhỏ” mà hắn che giấu.
Minh Lan Nhược, người bị vu oan là “hạ độc”, nhìn thấy đã đến giờ, quyết định đi đón “Kiều vệ trưởng” của mình.
Nàng vui vẻ ngân nga ca hát, mặc bộ đồ nam của thị vệ, ngón tay nghịch tua rua ở thắt lưng.
Lúc sắp đi đến phòng Thương Kiều đột nhiên nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp dẫn người đi tới.
Hắn vừa nhìn thấy Minh Lan Nhược thì sững sờ: “Ngươi….”
Sao lại có một thiếu niên có khuôn mặt giống Minh Lan Nhược như vậy?
Minh Lan Nhược nhướn mày: “Tần Vương điện hạ?”
Nàng đã học được thuật biến âm từ Thương Kiều, tuy rằng không thể giống như hắn có thể thay đổi thanh âm nam nữ già trẻ một cách tự nhiên.
Nhưng mà so với việc nữ giả nam bình thường chỉ biết đè thấp giọng nói thì tốt hơn nhiều, bây giờ nàng có một giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu mày, nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi… có quan hệ gì với Minh Lan Nhược, chẳng lẽ Minh quốc công còn nuôi con riêng ở bên ngoài?”
Minh Lan Nhược: “…”
Người này ngốc đến mức này, tại sao lúc đầu nàng lại có thể coi trọng hắn ta, cảm thấy hắn ta anh minh thần võ chứ?
Mắt bị mù sao?
Nàng nhướn mày: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngài mới là người có con riêng ở bên ngoài đó!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp giật mình, khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc: “Minh Lan Nhược? Sao nàng lại cao lên vậy?”
Minh Lan Nhược sờ sờ mặt mình, cười nói: “Xem ra lớp ngụy trang mà Kiều Viêm làm cho ta rất thành công.”
Nàng còn cố ý đi đôi giày độn mà Thương Kiều chuẩn bị.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa nghe đến tên Kiều Viêm, bĩu môi khinh thường: “Hừ, đám người Đông Xưởng chẳng phải sở trường nhất là những kỹ xảo bàng môn tà đạo sao.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn: “Ngài đến đây làm gì?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng, ánh mắt phức tạp: “Bản vương đang nghĩ có nên cùng nàng vào núi hay không?”
Minh Lan Nhược sửng sốt không tin: “Cái gì? Ngài không sao chứ, ngài mà đi cùng chúng ta vào núi thì ai sẽ chỉ huy đại quân triều đình?”
Hắn ta bị mất trí rồi sao? Không phải đã lên kế hoạch rồi sao? Hắn ta muốn thay đổi kế hoạch?
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn thần thái trợn mắt muốn bóp chết hắn ta của nàng, lúng túng ho nhẹ.
“Khụ, là lo lắng nàng không ứng phó nổi mấy vạn tên giặc cướp kia, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì…”
“Ngài không ở lại dưới chân núi tiếp ứng và giám sát thành Hắc Liêu thì chúng ta mới xảy ra chuyện, không biết trước kia lúc điện hạ dẫn binh đánh giặc có nghĩ như vậy hay không!” Minh Lan Nhược tức giận trợn mắt.
Người này lúc nào cũng bốc đồng, suýt chút nữa đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch trước đó của bọn họ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi mất hứng, lạnh lùng nói: “Bản vương chỉ buột miệng nói thôi.”
Hắn ta thấy Minh Lan Nhược ở cùng Kiều Viêm hơn nửa tháng, cảm thấy không thoải mái mà thôi.
“Điện hạ sau này đừng buột miệng nói bậy nữa, có một số việc đã quyết định thì không thể thay đổi, hối hận cũng vô ích.” Một giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên, ý tứ sâu xa.
Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn sang thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng người cao gầy đeo mặt nạ đứng ở cửa.
Nửa khuôn mặt trắng nõn của hắn hơi ửng đỏ, môi đỏ mọng ướt át, tóc mai và thái dương cũng ẩm ướt.
Cả người như được bao phủ bởi một tầng hơi nước, mê hoặc, quyến rũ đến cực điểm.
Đừng nói là Minh Lan Nhược, ngay cả Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng nhìn đến ngẩn người, không dời mắt được.
Kiều Viêm không để ý ánh mắt của Minh Lan Nhược nhưng… hắn lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ đang nhìn cái gì?”
Buồn nôn!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu mày, buột miệng nói: “Sắp xuất phát rồi sao lại hứng lên như thế, hình tượng này là muốn quyến rũ ai?”
Minh Lan Nhược: “…”
Chậc chậc, thật là dám nói.
Kiều Viêm: “…”
Hay là nhân lúc đi tiêu diệt giặc cướp, tìm cơ hội giết chết tên khốn trước mặt này nhỉ?
Kiều Viêm mỉm cười.
Nghe đi, đây có phải là điều mà một Vương Gia nên nói không?
…
Sau khi chần chừ một lúc, Minh Lan Nhược và Kiều Viêm cuối cùng cũng lên đường.
Minh Lan Nhược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi Kiều Viêm và Thượng Quan Hoành Nghiệp suýt chút nữa đã ra tay rồi.
Nàng can ngăn đến mức mất bình tình thì mới có thể tách được hai tên tuổi cộng lại cũng được “hơn năm mươi” này ra.
“Thật sự ấy, có một số người đã làm phụ thân rồi, mà còn chưa trưởng thành bằng Tiểu Hi.” Minh Lan Nhược vừa đi vừa nói nhỏ, hừ lạnh đầy tức giận với nam nhân ở bên cạnh.
Một người là Đốc Chủ Đông Xưởng Cửu Thiên Tuế nắm hết quyền lực trong thiên hạ, còn người kia là Vương Gia uy nghiêm, hai người “chửi bới” nhau là như thế nào hả!
Sau khi nghe lời khiển trách này của nàng, sự tức giận và xấu hổ của Kiều Viêm vì bị mắng là “động dục” và “câu dẫn người khác” đã biến mất.
Hắn tranh cãi làm quái gì với một kẻ ngốc như Thượng Quan Hoành Nghiệp chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất