Minh Lan Nhược - FULL

“Bệ hạ coi trọng việc diệt phỉ như vậy, nếu Tần Vương dẫn binh bất lợi tất nhiên sẽ bị phạt nhưng nếu vấn đề xảy ra ở chỗ của ngài thì như vừa rồi Bệ hạ có nói, sẽ ảnh hưởng tới vị trí Thái Tử của ngài lắm đấy.”
Ông ta bày ra vẻ rất trung tâm: “Thần thật sự rất lo lắng, nếu như Thái Tử điện hạ bị phế thì xã tắc sẽ giao động cỡ nào.”
Ông ta phải cảnh cáo vị Thái Tử âm hiểm này đừng hòng gian lận trong việc quân lương!
Thái Tử suýt tức chết, cắn răng cười lạnh: “Chu Đại tướng quân tứ chi đã phế nhưng dưới trướng lại không hề giống như Tiêu gia trước kia bồi dưỡng ra mấy vị có thể đảm nhận chức Thiếu tướng quân, ngài vẫn nên nhọc lòng xem gia tộc của mình có thể gượng dậy nổi hay không trước đi!”
Tới đây, hãy tổn thương lẫn nhau đi!
Chỉ có lão thất phu ngươi biết chọc vào chỗ đau của người khác chắc?
Trong mắt Chu Đại tướng quân lóe lên hàn quang, đang muốn lên tiếng lại nghe thấy tiếng nói trong trẻo và kiềm chế vang lên: “Thái Tử điện hạ.”
Thượng Quan Vũ quay đầu thì thấy một mỹ nhân uyển chuyển thân mặc cung trang tao nhã màu lam, búi tóc hình trăng rằm dẫn theo tỳ nữ chậm rãi đi tới.
Chu Đại tướng quân hoa mắt: “Minh phi?”
Nhưng sau khi thấy rõ ràng người đến là ai, ông ta nhướng mày: “Hóa ra là Thái Tử Phi nương nương!”
Vừa rồi ông ta chưa kịp nhìn rõ còn tưởng là tiện nhân Minh Lan Nhược kia nhưng sau khi nhìn rõ mới nhận ra là Thái Tử Phi Minh Nguyệt Oánh, Nhị muội của Minh Lan Nhược.
Nữ nhân này vốn đang bị giam giữ chờ ngày xét xử do đã dùng đích Hoàng tôn để hãm hại Minh Lan Nhược thất bại nhưng không biết vì sao Thái Tử lại thả nàng ta ra.
Mặc dù Hoàng đế không thích người con dâu này, cũng không cho phép nàng ta dùng thân phận Thái Tử Phi tham dự bất kỳ trường hợp công khai nào nhưng lại không hề phế bỏ tước vị Thái Tử phi của nàng ta nên lễ nghi cũng không thể qua loa được.
Chu Đại tướng quân tùy ý nói: “Thứ cho tại hạ thân thể không tốt, không thể hành lễ với Thái Tử Phi.”
Minh Nguyệt Oánh cũng không thèm để ý ông ta có lệ, nhàn nhạt nói: “Chu Đại tướng quân đa lễ.”
“Sao nàng lại ở đây?” Thái Tử nhìn thấy Minh Nguyệt Oánh thì bình tĩnh lại.
Minh Nguyệt Oánh nhoẻn miệng cười: “Thần thiếp đang đợi điện hạ thì thấy Ngài và Chu Đại tướng quân đang nói chuyện.”
Hay nói đúng hơn là vừa kịp thấy rõ một vở tuồng “Chó cắn chó” giữa bọn họ.
Thái Tử nhìn cách trang điểm gần đây của nàng ta càng ngày càng giống Minh Lan Nhược thì trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, trên mặt lại ôn nhu cười: “Chúng ta đi thôi, Ái phi.”
Hiện giờ hắn ta đang rất tức giận, cực kỳ cần phát tiết ra ngoài.
Minh Nguyệt Oánh nhìn thấy sự tàn bạo trong mắt hắn ta thì đáy lòng phát lạnh nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Nhìn Minh Nguyệt Oánh và Thượng Quan Vũ rời đi, ánh mắt Chu Đại tướng quân lạnh lẽo phân phó người bên cạnh: “Theo dõi kỹ càng Thái Tử và người của Hộ bộ, nếu có bất kỳ dị biến gì phải nhanh chóng báo lại!”
Ông ta không cho phép lần diệt phỉ này xảy ra sai lầm, chỉ cần lần này Tần Vương thuận lợi diệt phỉ thì uy vọng và thanh thế của vị con rể này của ông ta sẽ nâng cao hơn một bước!
Thượng Quan Vũ và Minh Nguyệt Oánh cùng nhau lên xe ngựa, sau khi vào trong xe ngựa rồi thì cả khuôn mặt của hắn ta xụ xuống, nào còn thấy nửa phần ôn tồn lễ độ.
Minh Nguyệt Oánh nhịn sự sợ hãi trong lòng xuống, mỉm cười: “Điện hạ, hôm nay ngài sao vậy?”
“Sao ấy hả?” Đôi mắt phượng với Thượng Quan Hoành Nghiệp của hắn ta hiện lên tia lạnh lẽo và khát máu: “Hôm nay đệ đệ tốt kia của Cô muốn lợi dụng chuyện diệt phỉ đạp Cô xuống để lên thượng vị!”
Hai tên ngu xuẩn Đường tri phủ và Cố Đại đương gia kia đang làm cái gì mà mãi vẫn không giết chết được Thượng Quan Hoành Nghiệp thế!
Minh Nguyệt Oánh vừa nghe vậy thì nhớ tới phong mật hàm được Minh Lan Nhược cho người đưa tới trong tay nàng ta!
Đây cũng chính là duyên cớ vì sao nàng ta muốn vào cung, xem ra tất cả vẫn rất thuận lợi, bệ hạ đồng ý diệt phỉ!
Đột nhiên Thượng Quan Vũ giơ tay túm lấy tay Minh Nguyệt Oánh kéo lại đây, cong khóe môi một cách kỳ dị: “Không biết là trong việc này vị tỷ tỷ kia của ngươi ra bao nhiêu sức giúp đỡ tên thượng Quan Hoành Nghiệp đây!”
Tên mãng phu Thượng Quan Hoành Nghiệp kia nhiều nhất chỉ muốn diệt phỉ nhưng hắn ta không thể nào phát hiện ra chuyện dư nghiệt của Xích Huyết để kích thích Phụ hoàng xuất binh được!
Bên trong có tám phần là bút tích của tiện nhân Minh Lan Nhược kia!
Minh Nguyệt Oánh chịu đựng hít thở không thông, ôn nhu trấn an hắn ta: “Điện hạ không nên gấp gáp, việc này cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai biết Tần Vương điện hạ có thể gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn nào hay không?”
Thượng Quan Vũ dừng lại, gương mặt tuấn nhã văn mỹ hiện ra tươi cười âm ngoan: “Cũng đúng, phúc kia biết đâu chính là tai họa ngầm, ai biết được liệu đệ đệ tốt kia của Cô đi diệt phỉ lại bị giết chết ở trong tay thổ phỉ thì sao.”
Nói rồi hắn ta đột nhiên tát một cái lên mặt Minh Nguyệt Oánh, giọng nói quỷ bí lạnh băng: “Thượng Quan Hoành Nghiệp có Minh Lan Nhược, Cô cũng có ngươi, tỷ muội các ngươi ai cũng có khả năng đảm đương chức mưu sĩ, ha ha ha…”
Thái độ khinh miệt giống như đang đối xử với chó của Thượng Quan Vũ khiến Minh Nguyệt Oánh siết chặt nắm đấm.
Nàng ta ép bản thân ngước mắt lộ ra một điệu cười hờn dỗi: “Điện hạ, sao ngài lại so ta với Minh Lan Nhược kia vậy, chẳng lẽ ta lại kém hơn tiện nhân kia sao?”
Thượng Quan Vũ nhìn nàng ta không vui bày ra vẻ chán ghét Minh Lan Nhược thì mỉm cười lắc đầu: “Tất nhiên không phải vậy, nàng ta sao có thể so với Ái phi được chứ, Ái phi thông minh và biết ý hơn nhiều, là trợ lý đắc lực của Cô.”
Nói rồi hắn ta tùy ý lôi ra một bình dược đưa cho Minh Nguyệt Oánh: “Tới đây, trợ thủ đắc lực, mau ăn đi, xong việc sớm một chút, buổi chiều Cô còn có việc.”
Minh Nguyệt Oánh vừa thấy dược bình kia đã run lên, nỗ lực nhẫn nhịn sợ hãi và phẫn nộ thuận theo lấy một viên nuốt xuống.
Không bao lâu, ánh mắt nàng ta bắt đầu tan rã, sắc mặt ửng hồng quỳ gối dưới chân thượng Quan Vũ, không tự chủ được thống khổ phát run: “Ô…Điện…Điện hạ…”
Thượng Quan Vũ thấy nàng ta không còn lạnh lùng kiêu ngạo như trước nữa, khinh miệt dùng mũi giày nâng cằm nàng ta lên: “Chậc, nữ nhi Minh gia thật là hạ tiện, cầu xin ta đi…”
Đầu óc Minh Nguyệt Oánh đã bắt đầu không thanh tỉnh, nàng ta nhắm mắt lại cắn môi thật chặt, duy trì một chút thanh tỉnh ôm đế giày hắn ta: “Cầu…Cầu điện hạ…Sủng hạnh…”

Ads
';
Advertisement