Nàng ôm gối, liếc nhìn dáng người thẳng tắp, tinh thần sáng láng của hắn, trong lòng không khỏi thấy ngứa ngáy.
Mặc kệ đám nam nhân Thượng Quan gia dù lòng dạ ti tiện hay sa đọa hay tàn nhẫn cỡ nào thì ngoại hình luôn được trời ưu ái!
Ngay cả lão già vô sỉ Minh Đế kia, lúc còn trẻ cũng nổi danh với ngoại hình tuấn mỹ nho nhã!
Đúng là tộc “nam hồ ly tinh” tàn bạo vô liêm sỉ. Rồi sẽ quyến rũ người khác, nhất là người trước mặt này!
Kiều Viêm không cần quay đầu lại, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy oán hận nhưng cũng hơi say mê từ phía sau.
Hắn thích nàng dùng ánh mắt này nhìn mình, hắn chưa bao giờ để tâm đến việc nàng thích ngoại hình của hắn.
“Tiểu nương nương tỉnh rồi?” Hắn cười dịu dàng, ôm nàng ngủ cả đêm, hôm nay tâm trạng không tệ.
Minh Lan Nhược quay lưng đi, không để ý tới hắn.
Kiều Viêm tiến lên, dịu dàng lại không cho phép cự tuyệt ôm lấy nàng: “Tối hôm qua không ăn gì nên dậy dùng bữa rồi, tiểu nương nương.”
“Còn không phải do ngươi, ép ta ăn toàn bánh nếp không dễ tiêu!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận lườm hắn, lại không kìm được đỏ mặt.
Nàng vốn chỉ nghĩ, dỗ dành “Kiều muội muội” đang tức giận thôi.
Ai biết người này thực chất là nam hồ ly tinh giả vờ thành “Kiều muội muội”, thừa dịp nàng dỗ hắn, lại dùng thủ đoạn xấu để giày vò người!
Kiều Viêm cười: “Ừm, là thuộc hạ sai, chờ tiểu nương nương chữa khỏi cơ thể Đốc Chủ, người cũng không cần phải chịu giày vò như thế.”
Minh Lan Nhược tức giận, còn muốn nàng nhanh chữa bệnh cho hắn, nghĩ hay lắm!
Nàng dứt khoát giãy dụa nhảy xuống đất, giơ chân lên đá vào đầu gối hắn một cái, tức giận xoay người rời đi, vừa đi vừa gọi: “Cảnh Minh, Cảnh Minh, ngươi có ở đó không? Mau vào đây!”
Nàng mới không muốn ở chung một chỗ cùng nam hồ ly tinh đáng ghét này!
Cảnh Minh vội bưng nước chạy vào, đặt chậu rửa mặt lên bàn, nhếch môi với Kiều Viêm, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng: “Kiều Viêm, mời đi cho, đại tiểu thư để ta chăm sóc là được!”
Kiều Viêm: “…”
Hắn cũng không giận, chỉ nói với Minh Lan Nhược: “Tiểu nương nương thu xếp xong, mời đến phòng ta gặp một người.”
Minh Lan Nhược dừng lại, hừ nhẹ: “Biết rồi.”
Đợi đến khi Cảnh Minh giúp nàng sắp xếp xong xuôi, lại chỉ ăn chút cháo kê dễ tiêu hóa.
Lúc này Minh Lan Nhược mới từ từ đi ra khỏi phòng, đến phòng Kiều Viêm.
Vừa vào cửa, nàng đã nhìn thấy một người mập mạp đang ngồi bên cạnh bàn.
Thấy nàng tiến vào, người mập mạp kia đứng vội lên, cười với nàng: “Minh phi nương nương!”
Minh Lan Nhược vừa thấy người tới, mặt lạnh đi.
Nàng còn chưa kịp hỏi bọn họ rời khỏi hồ giữa đảo và Đường phủ, rồi trở lại khách điếm của Tần vương kiểu gì.
Dù sao cũng là Thương Kiều, hắn thật sự có bản lĩnh giúp mọi người thoát thân an toàn.
Nhưng nàng không nghĩ tới Đường Tri Phủ lại hoàn hảo không hề bị thương ngồi ở trước mặt mình! Nàng cho rằng ít nhất lão ta cũng nên trọng thương!
Không, hình như Đường Tri Phủ vẫn bị thương, trên mặt lão ta quấn một miếng băng gạc lớn, còn có thể mơ hồ nhìn ra một ít vết máu.
Minh Lan Nhược thờ ơ nói: “Sao mặt của Đường Tri Phủ bị thương còn ra ngoài tiếp khách, loại vết thương nhỏ này không cần bản vương phi khám bệnh chứ?”
Ánh mắt Đường Tri Phủ cũng lạnh đi, biểu cảm khó coi che mặt.
Vết thương nhỏ?
Lão ta sẽ vĩnh viễn không quên, thịt của mình có mùi vị gì!
“Tiểu nương nương không cần tức giận, Đường Tri Phủ rất có thành ý đến hợp tác với chúng ta.” Kiều Viêm cầm ấm trà, mỉm cười rót trà cho Minh Lan Nhược, giống như một hộ vệ và mưu sĩ tận tâm.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhướng mày: “Ồ, Đường Tri Phủ muốn hợp tác chuyện gì với chúng ta? Giao Đường Bích Quân ra đây?”
Kiều Viêm mỉm cười: “Đường Tri Phủ nguyện ý bàn đại kế “diệt thổ phỉ” với chúng ta!”
Ánh mắt Minh Lan Nhược sắc bén, nhìn về phía Kiều Viêm, sau đó lại nhìn về phía Đường Tri Phủ, nghi ngờ nheo mắt lại: “Đường Tri Phủ muốn hợp tác với chúng ta “diệt thổ phỉ”?”
Là nàng nghe nhầm sao?
“Đường Tri Phủ không phải là huynh đệ kết nghĩa với Cố đại đương gia núi Trường Bạch sao, ngươi muốn bán đứng đại ca ngươi?”
Huyết thư phụ thân lưu lại rõ ràng có nhắc tới Đường Tri Phủ và Cố tướng quân – Cố đại đương gia hiện tại, là “tình nghĩa chắc hơn vàng” huynh đệ khác họ chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Mặt Đường Tri Phủ lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vẫn cắn răng cười nói: “Vương phi nương nương, đây gọi là cải tà quy chính.”
Ánh mắt Minh Lan Nhược lạnh lẽo đánh giá Đường Tri Phủ, suy đoán xem vị Đường Tham tướng của Xích Huyết quân này đang suy nghĩ gì.
Thương Kiều đã cho lão ta chỗ tốt gì, phải nói là dùng thủ đoạn gì ép lão ta phản bội chủ tướng và huynh đệ đã trung thành suốt hai mươi năm?
Minh Lan Nhược nhìn Kiều Viêm, thấy biểu cảm của hắn vẫn bình tĩnh, đeo mặt nạ, không thể đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.
Mà Đường Tri Phủ lại càng không muốn tự vạch trần vết thương của mình, không muốn nói rõ vì sao mình lại “thỏa hiệp” và quyết định “phản bội” huynh đệ kết nghĩa của mình.
Tròng mắt Minh Lan Nhược hơi đảo qua lại, cũng không vội vàng tìm hiểu chân tướng, cười nhẹ: “Nếu Đường Tri Phủ đã quyết định “Bỏ gian tà theo chính nghĩa” thì ta nhất định sẽ hoan nghênh.”
Đường Tri Phủ thấy mới có thế mà đã thả lỏng rồi, cũng không làm mình xấu hổ nên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lén lút nhìn Kiều Viêm.
Vậy thì hắn… Cũng nên hài lòng rồi nhỉ.
Minh Phi cũng không còn làm mình xấu hổ nữa thì tên nam nhân đáng sợ kia chắc cũng sẽ không làm ra việc gì khủng bố đâu nhỉ.
Nửa đời này của lão ta đã gặp qua người điên rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy kẻ điên mà lại cực kỳ bình tĩnh như vậy. Hắn đúng là nhân quỷ mà!
Đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp!
Kiều Viêm thấy lão ta nhìn sang, khẽ mỉm cười: “Đường Tri Phủ, ngươi có thể bắt đầu nói rồi. Ngươi định bỏ gian tà theo chính nghĩa như thế nào vậy.”
Đường Tri Phủ bị nụ cười của hắn làm cho kinh hãi, vội vàng nặn ra một nụ cười: “Đương nhiên phải tuân theo sự sắp xếp của Minh Phi nương nương rồi. Chúng ta sẽ xem Minh Phi có tính toán gì không, hạ quan sẽ hợp tác với ngài.”
Minh Lan Nhược nhìn Đường Tri Phủ, một vị bá chủ nổi tiếng lẫy lừng một phương về sự tàn nhẫn, thế mà bây giờ lại “ngoan” như vậy.
Thật sự… Không biết là do “Kiều Viêm” quá lợi hại hay là lòng dạ của Đường Tri Phủ quá sâu.
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Trước tiên nói chuyện về Cố đại đương gia bày bố binh lực ở núi Trường Bạch trước đi. Các ngươi liên lạc với nhau bằng cách nào, để ta còn xem xét nên bước đi ra sao.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất