Minh Lan Nhược cong đôi mắt, bỗng dưng dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, dùng giọng điệu mềm mỏng dỗ dành hắn: “Được rồi mà Kiều Viêm, đừng giận nữa, là chủ tử ta không biết nói chuyện.”
Chậc chậc, thời buổi này còn có “Chủ tử” như nàng, còn phải dùng sắc dụ hoặc “Thuộc hạ” nhà mình.
Kiều Viêm nhìn khoé môi nàng dính chút đường phấn, đột nhiên nắm lấy cằm nàng, đầu ngón tay thong thả ung dung xoa khóe môi nàng: “Tiểu nương nương, cuối cùng là ngài muốn làm gì?”
Minh Lan Nhược cảm nhận được thái độ của hắn mềm mại hơn, đã bắt đầu giúp nàng lau khóe môi, vì thế bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: “Ta muốn ăn điểm tâm ngươi mang về, đút cho ta ăn đi!”
Vừa rồi ăn nửa miếng, thật sự cảm thấy rất ngon.
Hắn hiểu rõ nàng thích ăn gì, điểm tâm gạo nếp rất dai, độ ngọt thấp nhưng hương vị cực kỳ thơm ngon.
Kiều Viêm nhìn Minh Lan Nhược chưa dỗ mình được hai câu đã bắt đầu lộ nguyên hình, hắn nguy hiểm híp mắt lại.
Hắn siết chặt cằm nàng, mỉm cười: “Ừm, tiểu nương nương định dùng miệng nào ăn điểm tâm ta mang về, cách ăn có thể rất khác đấy.”
Minh Lan Nhược sửng sốt một chút, nàng không phải chỉ có một cái miệng thôi sao? Cái gì gọi là miệng khác…
Ngay sau đó, chân dài của hắn cọ nhẹ vào chân nàng, Minh Lan Nhược bỗng nhiên hiểu rõ, mặt đỏ bừng lên ngay: “Ngươi… Ngươi… Câm mồm!”
Người này quá vô sỉ!
Nàng vội vàng đẩy hộp điểm tâm kia ra, hương vị ngon cũng không khiến nàng muốn ăn nữa!
Ngay sau đó, hắn bất ngờ giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng, nhấn cô nương đang định trốn khỏi ngực mình ra ngoài trở lại.
Ngực hắn không phải nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Hắn duỗi tay cầm một miếng điểm tâm gạo nếp đặt bên môi nàng, thong thả ung dung nói: “Há miệng, tiểu nương nương, đừng ép thuộc hạ phải đút ngài ăn thứ khác…”
“Ta ăn!” Nàng xấu hổ đưa tay che miệng hắn, đồng thời ngậm miếng điểm tâm hắn đưa đến.
Kiều Viêm vừa đút vừa ôn tồn mỉm cười: “Phải ăn hết toàn bộ, tất cả được thuộc hạ chuẩn bị để phục vụ tiểu nương nương.”
Minh Lan Nhược suýt bị nghẹn, đôi mắt sáng của nàng tràn ngập sương mù xấu hổ.
Không thể nghĩ lại lời này, nhất định là tư tưởng của nàng quá dơ bẩn nên mới cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý!
Nhưng khi hắn đút điểm tâm vào miệng nàng, Minh Lan Nhược bị ánh mắt vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm, bình thường ăn vài miếng là xong miếng điểm tâm gạo nếp, giờ phút này bỏ vào trong miệng thật là…
Ăn đến gian nan, khuôn mặt nhỏ của nàng nghẹn đến đỏ bừng, cố gắng nhai và nuốt, bàn tay mềm mại nắm chặt vạt áo của hắn.
“Ăn từ từ, không vội, tiểu nương nương, đừng nghẹn, ăn cho hết, trên người thuộc hạ còn có rất nhiều thứ tốt muốn đút cho ngài.” Hắn cúi đầu, vừa cho nàng ăn vừa thì thầm ám chỉ bên tai nàng.
Đầu ngón tay hắn giữ chặt eo nàng, lần lượt thăm dò vào trong lớp áo.
Nàng run lên, cố gắng nuốt điểm tâm, cơ thể mảnh mai của nàng bị bàn tay nóng bỏng của hắn làm cho run rẩy.
Đây đâu gọi là cho ăn, rõ ràng là đang trừng phạt ác độc!
Không, đây rõ ràng là thuộc hạ gian ác đang xâm phạm cấp trên của hắn!
Minh Lan Nhược duỗi đôi tay nhỏ nhắn mảnh khảnh ra, ôm lấy cổ tay đang đút thức ăn cho mình của hắn, cố gắng dùng nhân vật hắn diễn khống chế hắn: “Ngươi… Ngươi làm càn…”
Kiều Viêm cười khẽ: “Tiểu nương nương tức giận sao? Không phải tiểu nương nương nói chỉ cần thuộc hạ không tức giận thì chuyện gì cũng được sao?”
Minh Lan Nhược muốn nói, nàng không nói loại lời này!
Nhưng… Hôm nay rõ ràng là nàng bị đuối lý.
Một tay khác của hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, nàng không khỏi run rẩy nói: “Ta tự ăn những điểm tâm kia không được sao?”
Trên mặt Kiều Viêm vẫn là nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn: “Nhưng thuộc hạ thích chơi… À không, thích tự mình đút cho tiểu nương nương.”
Nói xong, hắn lấy nước đưa đến bên môi Minh Lan Nhược: “Uống một ngụm nếu tiểu nương nương bị nghẹn, thuộc hạ sẽ đau lòng đấy.”
Minh Lan Nhược đỏ mặt, nhìn theo tay hắn rồi uống một ngụm, cảm thấy không còn nghẹn nữa.
Nhưng một khắc sau, hắn đã đưa một cái bánh nếp nhân mận đến bên môi nàng: “Tiếp nào.”
“…” Minh Lan Nhược do dự, đành phải há miệng nhỏ nhắn cắn một miếng bánh nếp.
Nhìn nàng ngoan ngoãn ăn điểm tâm trong tay hắn, còn như mèo con vô thức liếm nhẹ đường bột trong lòng bàn tay hắn, để lại dấu vết ướt át.
Ánh mắt hắn trở nên sâu sa hơn, bỗng nhiên vừa cởi dải thắt váy của nàng, vừa nghiền ngẫm hỏi: “Tiểu nương nương thật sự muốn tự ăn?”
Minh Lan Nhược gật đầu như giã tỏi, cách đút của hắn, thật sự khiến nàng ăn vào vô vị, khó mà nuốt xuống!
“Được.” Đột nhiên hắn cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: “Thuộc hạ luôn không có cách nào cự tuyệt tiểu nương nương.”
Minh Lan Nhược vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẫng, sau đó nàng đã bị hắn ôm lấy đặt lên bàn, ngồi đối diện hắn.
Hắn ngồi trên ghế nhìn nàng hơi mỉm cười.
Sau đó, trên đùi thon dài của nàng chợt lạnh, váy và tiết khố cũng bị hắn cởi.
Nàng nhạy cảm bị cái bàn lạnh làm cho run rẩy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, hắn muốn làm gì!
Kiều Viêm lấy ra một cái bánh nếp từ trong hộp điểm tâm ra đặt vào trong tay nàng, mỉm cười: “Tiểu nương nương, tự ăn đi.”
Minh Lan Nhược theo bản năng nhìn hộp điểm tâm bánh nếp kia, không ngờ còn tới bảy tám cái!
Nàng mới vừa cắn một miếng, một khắc sau, nụ hôn lạnh lẽo mà mãnh liệt của hắn rơi xuống đôi chân trắng muốt của nàng, nàng hoảng hốt cúi đầu nhìn hắn.
Kiều Viêm không ngẩng đầu, chỉ thuận thế tách đầu gối của nàng ra, thản nhiên hỏi: “Sao tiểu nương nương không ăn, không phải nói hương vị rất ngon ư?”
Minh Lan Nhược hơi khó khăn tiếp tục cắn bánh nếp, vị mận chua ngọt thấm vào môi.
Vị chua khiến khóe mắt nàng chảy ra những giọt lệ nhỏ.
Hắn bắt đầu từ từ chuyên tâm thưởng thức “điểm tâm” dành riêng cho mình, còn nàng không yên lòng tùy tiện nhét đồ vào miệng, cố gắng để bản thân không phát ra âm thanh không nên có.
Hộp điểm tâm này ăn trọn vẹn một canh giờ, lúc nàng ăn xong, đầu đầy mồ hôi, khóe mắt toàn là nước mắt.
Nàng bất lực nằm trên bàn, mơ hồ nhìn vào những chiếc đèn lồng treo trên trần nhà, không có biểu cảm gì mà nghĩ.
Thà đắc tội quân tử, chứ không thể đắc tội tiểu nhân.
Sau này, nàng sẽ không bao giờ ăn điểm tâm của hắn nữa.
…
Sáng sớm hôm sau
Minh Lan Nhược ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, Kiều Viêm đã thay lại bộ đồ đen, tóc dài buộc gọn trên đỉnh đầu, đang chỉnh ống tay áo.
Bộ đồ vệ trưởng Đề Kỵ Hắc Y mặc trên người hắn, tăng thêm khí chất bí ẩn như đêm tối của hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất