Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nghe hắn nói đơn giản nhưng biết rằng không dễ dàng gì, ba ngày nay, chắc chắn hắn không ngủ không nghỉ.
Nàng không kìm được lo lắng: “Lúc nãy ta đã ném Đại Hoàng ra ngoài, có làm ngài bị thương không? Ngài có bị nó cắn không?”
Thương Kiều dừng lại, thản nhiên nói: “Không, chỉ vô tình khiến nó bị đập vào tường thôi, không biết Đại Hoàng có ổn không, nàng đã cho nó vào lồng cẩn thận chưa?”
Minh Lan Nhược không nghi ngờ gì: “Lúc nãy ta đã thu vào rồi.”
Thương Kiều mới nhẹ nhàng thở phào, ấm áp nói: “Ừ, trông coi Đại Hoàng cho tốt, đừng để nó chạy mất.”
Vào khoảnh khắc lúc vừa tìm thấy tiểu cô nương của hắn, còn chưa kịp lên tiếng, đã cảm thấy có gì đó bay về phía mình.
Hắn suýt chút nữa đã chém ra một nhát kiếm nhưng nghe thấy giọng Minh Lan Nhược, biết chắc đó là Đại Hoàng nên hắn đã hành động chậm lại, để Đại Hoàng tóm lấy mặt hắn.
Cảm giác đáng sợ khi bị tám cái chân nhện ôm lấy mặt, khiến hắn không muốn thử lần thứ ba trong đời nhưng khi đó toàn thân hắn cứng đờ, tay chân luống cuống rồi ngã một cái!
Nhưng loại chuyện ngu ngốc và buồn cười này lại lộ ra thân phận thư sinh Ẩn, sao có thể để tiểu nương nương biết được?
Cũng may Đại Hoàng là con nhện, không biết nói tiếng người, nếu không hắn phải diệt khẩu.
Trong lồng, không hiểu sao toàn thân Đại Hoàng run rẩy, sợi lông vừa cắm lên trán lại rơi xuống.
Nó không vui dùng chân ôm lấy, tiếp tục cố gắng cắm lông cứng vào trên trán.
Gần đây rụng lông nhiều quá, lại hay bị ma nữ nhổ lông, nó phải thêm vào thôi!
“Nàng có mệt không, ngủ một lát đi, ta đưa nàng ra ngoài.” Thương Kiều nhẹ nhàng nói.
Minh Lan Nhược ban đầu không muốn ngủ nhưng không biết là vòng tay hắn quá ấm áp, hay nhịp tim hắn quá an lành.
Nàng cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ là khoảnh khắc mây ráng phủ đầy trời, ánh hoàng hôn đẹp đẽ đến như thế.
Khiến nàng có chút ngỡ ngàng, gần như không dám tin mình đã thoát khỏi địa cung tăm tối đó.
“Đại tiểu thư!” Cảnh Minh thấy nàng tỉnh lại, suýt rơi nước mắt, vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy.
Minh Lan Nhược nhìn Cảnh Minh, trong chốc lát cảm thấy an tâm hơn.
Cảnh Minh an toàn rồi!
Nàng khàn giọng vỗ nhẹ tay Cảnh Minh: “Ngươi ổn chứ? Mấy ngày nay thế nào?”
Cảnh Minh vừa cố gắng hít mũi vừa gật đầu: “Hôm đó ta và Lăng Ba hai người không biết đó là đâu, đột nhiên trước mắt tối sầm, rồi rơi vào một cái lồng.”
Họ hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì, cái lồng đã đóng lại!
Cảnh Minh nhíu mày: “Chúng ta cố gắng cạy lồng ra nhưng phát hiện bên ngoài là một ngôi đền ngầm, thờ cúng Ngũ Tiên Hoàng Bạch Hoàng Liễu Hôi.”
“Chúng ta tìm cách điều tra ba ngày, ngoài việc tìm thấy một số dân lành bị giam giữ, không tìm được gì khác, sau đó đột nhiên Trần Ninh dẫn người cầm bản đồ tìm đến.”
Nhắc đến Trần Ninh, Cảnh Minh có chút không thoải mái, lại có chút không cam lòng bĩu môi: “Sau đó, hắn ta cứu chúng ta ra.”
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm của Cảnh Minh không đúng, hơi thắc mắc: “Ngươi có mâu thuẫn gì với Trần Ninh à, không phải hắn ta đã cứu ngươi ra sao?”
Cảnh Minh hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn theo họ đi tìm người nhưng tên khốn Trần Ninh không đồng ý, chê ta bị giam ba ngày, không ăn uống gì, sẽ kéo chân họ!”
“Chúng ta suýt đánh nhau, hắn ta lại dùng thủ đoạn đê tiện trói ta lại, giao cho người khác, còn mình dẫn người xuống địa cung!”
Minh Lan Nhược nghe Cảnh Minh nói, dường như hiểu ra: “Trần Ninh nghĩ ngươi quá mệt rồi nên mới để cho nghỉ ngơi thôi.”
Nàng có thuốc viên để uống, có nước để uống, còn Cảnh Minh thì ba ngày không ăn không uống.
Cảnh Minh lẩm bẩm: “Hắn ta không có lòng tốt như vậy đâu!”
“Thôi nào, để đại tiểu thư uống ngụm nước đã, nàng ấy vừa tỉnh lại mà.” Bàn ta hơi thô ráp của một nữ nhân đưa ly nước qua.
Minh Lan Nhược mỉm cười với nữ tử trung niên đó, nhận lấy ly nước: “Cảm ơn Hồng tỷ.”
Nhìn Minh Lan Nhược uống nước, Cảnh Minh có chút áy náy, nàng ấy thật không tinh tế, môi của đại tiểu thư nứt nẻ như thế, nàng ấy lại còn ở đây lo nói nhảm nữa!
Hồng tỷ nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp: “Đại tiểu thư, người có tìm thấy gì không?”
Minh Lan Nhược đang cầm ly nước bỗng khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hồng tỷ, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không sai, những di cô Xích Huyết quân ở Đông Bắc Cương như các người thực ra đã sớm biết về sự tồn tại của địa cung này rồi, phải không?”
Mặt Hồng tỷ cứng lại, sau đó có chút áy náy phức tạp nói: “Đại tiểu thư…”
Hai người nói chuyện ẩn ý, khiến Cảnh Minh hoàn toàn mơ hồ: “Đại tiểu thư, Hồng tỷ, hai người đang nói gì vậy?”
Minh Lan Nhược không nói chuyện với Cảnh Minh, chỉ nhàn nhạt nhìn Hồng tỷ: “Hồng tỷ, ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”
Hồng tỷ há miệng, rồi lại không biết phải nói gì: “Vâng.”
Cảnh Minh thẳng thắn, lúc này không dám tin nhìn về phía Hồng tỷ: “Cái gì, ngươi biết sự tồn tại của địa cung đáng sợ kia?”
Hồng tỷ rũ mắt xuống: “Người của chúng ta biết…”
Cảnh Minh hổn hển, đưa tay túm lấy cổ áo Hồng tỷ như một người đàn ông: “Hồng Đình, ngươi biết vậy vì sao không nói trước cho chúng ta biết địa cung ở đó đáng sợ như vậy?”
“Ngươi có biết không, trong địa cung kia nuôi vài con mãng xà trăm năm, đám súc sinh Đường tri phủ chuyên đem nạn dân cho rắn ăn!”
“Con rắn lớn nhất kia bị đại tiểu thư đơn độc đụng phải, nếu như không phải đại tiểu thư có thủ đoạn sống sót, hôm nay ta nhất định sẽ chém ngươi!”
Hồng tỷ cực kỳ áy náy, bỗng nhiên quỳ “bụp” một tiếng trên mặt đất, nói với Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, tất cả là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ thật không ngờ bọn họ sẽ nhốt ngài vào địa cung, thuộc hạ nguyện lấy cái chết tạ tội!”
Minh Lan Nhược uống nước, lãnh đạm nói: “Con người của ta, ghét nhất là có người lấy cái chết tạ tội, giống như lấy cái chết tạ tội có thể xóa bỏ sai lầm trước kia!”
Nàng châm chọc nhếch môi, ném ly “Xoảng” một tiếng xuống: “Trên chiến trường nếu như ngươi lãnh binh sai, hại chết vô số huynh đệ, có phải cũng động một chút lấy cái chết tạ tội, đây chính là khí khái của Xích Huyết quân đoàn?”
Một câu nói khiến sắc mặt Hồng tỷ khó xử lại xấu hổ tới cực điểm.
Hết lần này tới lần khác tuy rằng mỗi một câu nói của đại tiểu thư chói tai nhưng không thể cãi lại!
Hồng Đình cắn môi, “Bụp” một tiếng, trán đập mạnh xuống đất: “Thuộc hạ không dám làm bẩn vinh quang và khí khái của Xích Huyến, là Hồng Đình trong lúc nhất thời nghĩ sai!”
“Nói đi, ngươi nghĩ sai cái gì?” Minh Lan Nhược cũng không kêu Hồng Đình đứng lên, để cho bà ta quỳ nói chuyện.

Ads
';
Advertisement