Nếu nàng có thể giam giữ người, ép đối phương dẫn nàng đi ra ngoài, cũng tốt hơn hiện tại nàng như một con ruồi không đầu.
Nhưng…
Khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên nghe được một âm thanh khác thường.
Minh Lan Nhược vội đứng lên, nghiêng tai lắng nghe, đúng thật là có âm thanh “đông… đông…” tương tự.
Nàng vui mừng khôn xiết, vội cõng hòm thuốc, dẫn theo Đại Hoàng chạy về phía âm thanh.
Nàng cũng không quên dùng dao vừa chạy vừa gõ vào tường phối hợp với thanh âm kia.
Âm thanh kia dừng lại một chút, rồi tiếp tục gõ theo nhịp của nàng.
Minh Lan Nhược vui vẻ cực kỳ, mặc kệ người tới là ai, chỉ cần là sinh vật còn sống là được!
Vừa chạy vừa nghỉ như vậy, đột nhiên khi tới một ngã rẽ.
Nàng thở hổn hển lại phát hiện âm thanh kia đã biến mất!
Xung quanh là một mảnh tối tăm và yên tĩnh, con đường tắt này không có nhiều đèn sáng, hầu như không nhìn rõ được vật gì.
Minh Lan Nhược đang chuẩn bị lại lấy ra phi huỳnh cổ chiếu sáng xung quanh, đột nhiên cảm nhận được cách đó không xa có bóng dáng mau chóng xẹt qua, tuyệt đối là vật còn sống!
Nàng đã sống dưới mặt đất ba ngày, hiện tại thị giác và thính giác của nàng nhạy bén hơn trước.
Minh Lan Nhược cảnh giác ngay, nắm chặt chủy thủ, giơ tay ném Đại Hoàng ra ngoài: “Bắt lấy thứ kia!”
Mặc kệ là thứ gì, bắt trước lại nói!
Đại Hoàng nhảy lên trần đường tắt ngay, bắn ra một sợi tơ nhện!
“Hô!”
Con nhện vốn đã uyển chuyển nhẹ nhàng, gần như không tạo ra cảm giác, Đại Hoàng quỷ dị tiến gần đến bóng dáng đó, tức thì nhảy lên người đối phương!
Minh Lan Nhược nghe thấy một tiếng kêu rên, ngô!
Nàng vui mừng khôn xiết: “Là người, bắt được!”
Thật tốt quá! Thật tốt quá!
Nàng không ngần ngại lao tới, trong bóng tối, đúng là thấy được một bóng người mặc đồ đen đang ngồi trên mặt đất, giống như bị trúng độc!
Minh Lan Nhược giơ tay, vung dao về phía cổ người đó: “Không được cử động!”
Nhưng không ngờ người nọ trở tay nắm chặt cổ tay của nàng, đột nhiên bẻ ngược ra sau, đẩy nàng ngã xuống đất.
Minh Lan Nhược kinh ngạc, tại sao đã trúng độc của Đại Hoàng mà vẫn có thể cử động?
Khi nàng đang định phóng độc thì bóng đen đó bất ngờ ôm chầm lấy nàng, vuốt tóc nàng, cúi đầu hung dữ hôn lên môi nàng.
Có vẻ như hắn đang phát tiết cơn giận, có vẻ như đang mừng như điên vì tìm lại được thứ đã mất.
Minh Lan Nhược theo bản năng muốn vùng vẫy nhưng chỉ trong vài giây, nàng đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt.
Cả người nàng cứng lại rồi, ngay sau đó mềm nhũn ra, đôi mắt sáng đỏ au, đưa tay ôm lấy cổ bóng đen, một tay run rẩy vuốt ve gương mặt hắn, chủ động mở môi mềm đón nhận nụ hôn từ đối phương.
Trong không gian tối tăm, dù không nhìn rõ các đường nét nhưng hơi thở quen thuộc, nét mặt, và các đường cong trên cơ thể hắn hiện lên rõ ràng trong tâm trí nàng…
Đó là hắn!
Người đã khiến nàng chống đỡ đến bây giờ, người mà nàng luôn nhớ đến!
“Ô ô… cuối cùng ngài cũng tới! Tại sao bây giờ ngài mới đến!” Nàng phát hiện khi mình và phụ thân gặp thoáng qua, bị rắn lớn đuổi bắt, bởi vì nàng nghẹn cơn giận mới không rơi nước mắt.
Nhưng vào lúc này, nàng không thể nhịn được nữa, ôm chặt lấy cổ nam nhân, đôi mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nỉ non, tràn đầy uất ức và vui mừng.
Ở trước mặt nam nhân này, nàng không kìm được bại lộ ra tất cả yếu ớt sợ hãi và oán hận của mình.
Biết rõ là vô cớ gây rối nhưng ai lại không muốn ở trong lòng ngực người mình yêu làm một tiểu cô nương không cần kiên cường?
Tất cả sự kiên cường và bình tĩnh chỉ đơn giản là vì biết rằng trong những khoảnh khắc đó, không có ai sẽ chống lưng cho mình, không có ai sẽ giúp đỡ mình mà thôi.
“Đừng khóc… Đừng khóc… Nhược Nhược, ta ở đây… Ta ở đây… Ta tìm được nàng, tìm được nàng rồi!”
Nam nhân cúi đầu nỉ non, giọng nói lãnh thanh dịu dàng, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gò má ẩm ướt của nàng, bàn tay dài của hắn vuốt ve và hôn lên những giọt nước mắt của nàng.
Hắn gần như ước gì có thể khắc bảo bối tiểu nương nương mất mà tìm lại được vào trong thân thể, đau lòng đến tột cùng.
Khoảng cách gần này khiến Minh Lan Nhược cảm nhận rõ ràng rằng hắn đang run rẩy hơn cả nàng.
Người vốn đứng dưới một người, trên vạn người, lạnh lùng và vô tình, ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi, trong bóng đêm lại ôm nàng và hôn nàng.
Hiện ra sự yếu đuối và sợ hãi chưa từng thấy của hắn, cùng với niềm vui sướng khi mất mà tìm lại được.
Thời khắc này, nàng cảm thấy rất yên tâm, rất yên tâm.
Một loại mong muốn và tham lam muốn mình trở thành một phần xương máu của hắn, không, là khiến hắn mãi mãi trở thành một phần của mình, không bao giờ chia lìa.
Điều đó khiến nàng ôm chặt lấy hắn.
Nàng nghĩ rằng sau khi có cái chết thảm khốc ở kiếp trước, mình sẽ không còn có sự tham lam nào cháy bỏng như vậy nữa.
Nhưng trái tim này cũng rất sống động, nàng nhẹ nhàng thở dài, vùi mặt vào hõm cổ hắn: “Đốc chủ đại nhân, ngài thực sự rất dễ dàng gợi lên sự tham lam của người khác.”
Thương Kiều dừng lại một chút, hắn hiểu được lời nàng nói, nàng đã có lòng tham đối với hắn.
Giống như hắn luôn tràn đầy lòng tham và khao khát đối với nàng.
Nàng yêu hắn nhưng tình yêu này bị kìm nén nhiều vì sự trưởng thành và những tổn thương nàng từng trải qua.
Bây giờ, nàng ôm hắn, như một đứa trẻ ôm món đồ chơi yêu thích mà thì thầm.
Hắn lại cảm thấy vô cùng vui sướng, trái tim băng giá vì mất nàng dường như đã ấm lại.
“Không sao, tiểu nương nương muốn gì của ta, ta cũng cho hết.” Thương Kiều cười nhẹ, xoay người bế nàng lên, đi về con đường lúc nãy.
Minh Lan Nhược túm lấy áo hắn, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngực hắn lắng nghe nhịp tim: “Ngươi thật biết dỗ ngọt ta.”
Thương Kiều yêu thương cúi đầu chạm nhẹ lên trán nàng: “Tiểu nương nương không thích ta dỗ ngọt sao?”
Minh Lan Nhược hừ nhẹ một tiếng, mềm giọng hỏi: “Ngài tìm ta như thế nào, người gõ tường lúc nãy là ngài sao?”
Trong vòng tay hắn, nàng cảm thấy mình trở nên thật yếu đuối, dù ba ngày trước nàng vừa đâm xuyên đầu một con mãng xà khổng lồ.
Thương Kiều vừa đi vừa nói: “Khi chúng ta xuống đây, đã lấy được bản đồ bố cục địa cung từ chỗ Đường tri phủ, chia ra nhiều hướng để tìm nàng, chúng ta tìm nàng suốt ba ngày.”
“Đến hôm nay, ta nghe thấy tiếng kim loại gõ vào tường nhưng dù chúng ta có hét thế nào, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ ai nhưng tiếng gõ kim loại vẫn còn vang lên.”
“Người khác khinh công kém hơn ta nên ta bèn đi trước, men theo âm thanh mà tìm đến!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất