Sau khi sàn nhà nuốt chửng Minh Lan Nhược thì khép lại, hàng rào cũng từ từ thu hồi.
Đường Bích Quân xoay người nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp còn đang run rẩy, người nóng bừng, yêu mị cởi y phục, cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn ta, thì thầm:
“Được rồi, để ta xem, nếu như điện hạ hầu hạ ta, có phải sẽ thật sự thổ huyết mà chết giống như Minh Lan Nhược nói không. Ha, thật đúng là chờ mong đây, chẳng qua nếu điện hạ chết đi, cũng nói rõ ngươi không có giá trị sưu tầm.”
Nói xong, đầu ngón tay nàng ta đầy ác ý chạm vào lưng quần của hắn ta.
“Ừ, bản vương cũng rất chờ mong…” Một giọng nói lạnh lẽo nhưng suy yếu vang lên bên tai Đường Bích Quân.
Đường Bích Quân giật mình, muốn né tránh ngay, đã không kịp.
“Phập!” Một thanh chủy thủ cực mỏng không biết từ đâu đã đâm mạnh vào eo nàng.
Đường Bích Quân không thể tin được, ôm lấy hông đau điếng, khi ngẩng lên thì chạm phải đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy sát ý của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
“Bang!” Thượng Quan Hoành Nghiệp tung một chưởng tàn nhẫn về phía nàng ta.
Lần này Đường Bích Quân có chuẩn bị, che eo xoay người xuống, tránh chưởng phong của Thượng Quan Hoành Nghiệp!
Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa động nội lực, đã phun ra một ngụm máu, hắn ta nhìn về phía mặt đất nuốt Minh Lan Nhược, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Hắn ta run rẩy bò dậy, kéo mấy túi gấm thêu vàng trên thắt lưng.
Hắn ta móc túi gấm ra, dùng hết sức bò xuống giường, lảo đảo lao ra hơn mười bước. Trước ánh mắt kinh ngạc của Đường Bích Quân, hắn ta xoay người lại, ném mạnh về phía chiếc giường đằng sau.
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên.
Toàn bộ giường lớn và tường đột nhiên bị thổi bay thành từng mảnh.
Mặc dù Thượng Quan Hoành Nghiệp đã cố gắng lùi vào góc tường và có sự chuẩn bị.
Nhưng ngay từ đầu biện pháp tự bảo vệ của hắn ta đã không thể áp dụng được cho tình huống trong phòng kín như thế này, sức ép từ vụ nổ trong phòng kín đã tạo ra một luồng sóng chấn động hất tung Thượng Quan Hoành Nghiệp và Đường Bích Quân ngay tức khắc.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị hất tung đập vào tường, lại phun ra một ngụm máu tươi, nguy kịch nằm ngã xuống đất.
Ở vào tình thế sống còn, hắn ta không cho phép mình bị rơi vào tay Đường Bích Quân như Minh quốc công.
Mười ba tuổi hắn ta đã khai trai, cũng không chán ghét nữ nhân và cũng không sợ cái chết nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bị tiện nhân đó dùng thuốc “nhục mạ” mà chết, hắn ta cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Cú đâm mà hắn ta đã đâm tiện nhân đó sau khi trúng độc có thể không đủ sâu vì hắn ta không đủ sức nhưng cộng với sức ép từ vụ nổ thì chắc chắn nữ nhân đó không còn đủ khả năng để tiếp tục giết người nữa!
Thượng Quan Hoành Nghiệp không kiểm tra xem Đường Bích Quân còn sống hay đã chết mà chỉ cố hết sức đi đến chỗ sàn nhà Minh Lan Nhược ngã xuống.
Sàn nhà ở đó kín đến mức không thể nhìn thấy gì.
Mặc dù hắn ta cũng không hiểu tại sao sau khi nhìn thấy nàng bị cơ quan nuốt chửng lại hoảng loạn như vậy.
Nhưng hắn ta phải tìm cách…
Đầu óc hắn ta càng lúc càng choáng váng, lồng ngực cũng càng lúc càng đau, tầm nhìn càng lúc càng mờ, mồ hôi lạnh ở đầu chảy đầm đìa.
Hắn ta nghiến răng, run rẩy đưa tay ra, chạm vào máu của mình rồi vẽ một mũi tên máu trên mặt đất hướng về nơi mà Minh Lan Nhược bị nuốt chửng.
Hắn ta nhỏ giọng nỉ non: “Ta không thể chết được… Nàng cũng không thể chết… Cả hai chúng ta không thể chết!”
Cơn đau và mất máu khiến đầu óc Thượng Quan Hoành Nghiệp ngày càng mơ hồ.
Hắn ta chật vật gục trên mặt đất lạnh lẽo, mơ màng nghĩ…
Dù sao hắn ta cũng là một nhân vật phong vân, nếu chết cũng phải chết một cách hoành tráng, chẳng sợ chết trận ngoài chiến trường, chẳng sợ không giành được vị trí người thừa kế, rồi bị phụ hoàng hoặc đại ca chém đầu ở cửa chợ bán thức ăn, cũng chẳng sợ…
Nhưng không nên chết theo cách này, không nên chết một cách lặng lẽ và nhục nhã trong cơ quan mật thất này!
Chỉ hy vọng…
Hy vọng những người bên ngoài… Có thể nghe thấy tiếng nổ lớn này…
Có thể đến cứu hắn ta và cũng có thể đến cứu nàng!
Nữ nhân đó… Người mạnh mẽ đó, người có thể lật ngược tình thể ngay cả trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Minh Lan Nhược, nàng… Càng không nên chết trong đường hầm tối tăm này.
Ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp tối sầm, gương mặt tuấn tú tái nhợt, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
…
Trong khi Thượng Quan Hoành Nghiệp và Minh Lan Nhược đang gặp nguy hiểm, lúc này, bên ngoài và bên trong viện chính cũng căng thẳng như dây đàn, bầu không khí căng thẳng đến tột độ.
Bên ngoài sân, vô số cung thủ và binh lính vây kín toàn bộ khuôn viên nhưng không ai dám tấn công vào, bởi vì tất cả mọi người trong viện, bao gồm cả Đường tri phủ đều bị quân của Tần Vương và Minh Phi bắt làm con tin!
Trong sân, người Đường gia đang nơm nớp lo sợ run rẩy quỳ gối, xung quanh là quân của Minh Lan Nhược và Tần Vương đang cảnh giác đứng gác cùng với dao kiếm!
Đường tri phủ miễn cưỡng ngồi xuống nhưng có hai thanh kiếm đặt trên cổ, nụ cười bình thường giống như mặt nạ luôn treo trên mặt rõ ràng là có vẻ miễn cưỡng hơn một chút, ánh mắt lạnh lùng rơi vào nam nhân đeo mặt nạ.
Khí thế của nam nhân đó quá mạnh, hơn nữa… Thủ đoạn tàn nhẫn!
“Xùy!” Một tiếng, nam nhân đeo mặt nạ tu la rút thanh kiếm dài đâm vào ngực của một thị vệ bên cạnh Đường tri phủ với khuôn mặt vô cảm.
Đôi mắt của thị vệ đó mở to không dám tin, ngã quỵ xuống, máu văng đầy đất.
“Sao nào, có phải Đường tri phủ vẫn muốn nói là ngươi không biết Tần Vương và Minh Phi nương nương đã đi đâu sao?” Kiều Viêm cầm lấy khăn tay, lau sạch máu dính trên mặt nạ của mình, hỏi một cách thờ ơ.
“Thật sự… Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc ta và ngài đang ở trong phòng khách chờ mọi người, chẳng phải chúng ta đã phát hiện ra Tần Vương và Minh Phi biến mất cùng một lúc sao?” Càng ngày Đường tri phủ càng không thể giữ nổi nụ cười trên mặt!
Đã có gần năm xác chết nằm trên mặt đất, tất cả toàn là những người bên cạnh lão ta và toàn là những cánh tay đắc lực mà lão ta cần sử dụng!
Nếu nam nhân trước mặt chỉ đơn thuần giết người bên cạnh để ép hỏi tung tích của Minh Lan Nhược và Tần Vương thì cũng thôi đi.
Nhưng năm người chết đó, là dựa theo mối quan hệ của lão ta từ ghẻ lạnh đến thân thiết, từng người một bị giết chết!
Ví dụ như tất cả mọi người nghĩ rằng sư gia có mối quan hệ gần gũi với lão ta, là người trợ giúp đắc lực nhất bên cạnh lão ta nhưng thực ra sư gia chỉ có thể coi là một nửa tâm phúc của lão ta, cho nên mới là người đầu tiên bị người đó giết chết!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất