Cuối cùng, Minh Lan Nhược cũng thuận lợi rời khỏi đó. Thượng Quan Hoành Nghiệp và nàng lên xe ngựa đến một khách điếm thuộc quản lý của Tần Vương phủ.
Hai người cải trang thành phu thê đến ăn cơm rồi lên lầu.
Bọn thuộc quan Tần Vương phủ đã ở trong phòng chờ họ từ lâu.
“Điện hạ, có tin của Quốc Công gia.” Hắn ta đứng dậy kính cẩn hành lễ.
Minh Lan Nhược căng thẳng, vội vàng nhìn về phía thuộc quan Tần Vương.
Tin tức của phụ thân…
“Được rồi, ngươi hãy kể chi tiết cho ta biết chuyện gì đang xảy ra đi.” Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy Minh Lan Nhược khẩn trương, nên gõ nhẹ lên bàn ra hiệu cho viên quan kia nói.
“Quốc Công vẫn luôn cứu trợ thiên tai và giúp đỡ người nghèo ở trên đường đi. Mặc dù trên đường đi có một số tình huống nguy hiểm nhưng cũng có cao thủ và binh lính được triều đình phái đến vây quanh Quốc Công. Nên không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.”
“Người của ta bí mật đi theo Minh Quốc Công đến huyện Mạc Hà để phát lương thực. Nhưng không hiểu sao Quốc Công lại quyết định vào núi xem người dân thế nào. Hai ngày đầu vẫn không có chuyện gì xả ra, cho đến ngày thứ ba… “
Biểu cảm của thuộc quan Tần Vương phủ nhìn có chút quái dị.
“Quốc Công dẫn người vào núi, người của ta lặng lẽ đi theo cũng vào trong rừng. Đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, Quốc Công và người của ta đã biến mất hết rồi!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sửng sốt: “Cái gì cơ, biến mất?”
Mặt thuộc quan phủ Tần Vương phức tạp nói: “Chỉ có một khắc mà thôi, thuộc hạ của ta đang đợi dưới chân núi, bọn họ phát hiện có gì đó không đúng nên đã vội vàng chạy tới, cũng không thấy gì cả. Thay vào đó, họ nhìn thấy một đám Hoàng Thử Bì với đôi mắt màu xanh lá cây đang nhìn chằm chằm vào những người còn lại.”
“Hoàng Tử Bì? Đó là cái gì?” Minh Lan Nhược thắc mắc.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày: “Chỉ là một con chồn…”
Hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi, tương ứng với…
Hồ ly, hoàng thử lang (chồn), nhím, rắn, chuột.
Chúng là năm đại tiên gia được người dân vùng Đông Bắc Cương thôn thờ.
Nói cách khác, chúng là những tiên gia, đúng hơn là chúng đang tu luyện yêu quái.
Thuộc quan phủ Tần Vương có chút xấu hổ, không giấu được vẻ sợ hãi: “Đúng vậy, đó là một trong năm đại tiên ở Đông Bắc Cương – Hoàng Tiên, hoàng thử lang, người dẫn đường đi theo chúng ta đến đã sợ đến mức phát điên.”
“Người ta nói rằng khu vực đó là nơi mà vị đại tiên Hoàng Tử Bì phi thăng lên thành tiên. Quốc Công đã xúc phạm và làm phiền đến Hoàng Tiên, đó là lý do tại sao đã xảy ra chuyện đó.”
“Chưa kể, sau này chúng ta lại vào núi và tìm thấy hơn chục xác chết treo lủng lẳng trong rừng, trong đó có xác của quan binh, còn có cả người của chúng ta.”
“Tròng mắt của mỗi xác chết đã bị mất hết, trên cơ thể họ còn có những sợi lông của Hoàng Đại Tiên. Người ta nói rằng Hoàng Đại Tiên đã ăn mất đôi mắt của họ rồi!”
Thuộc quan Tần Vương phủ càng nói thì gương mặt càng tái nhợt, bởi vì hắn ta đã tận mắt nhìn thấy, còn gặp ác mộng suốt từ lúc đó.
Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nhau, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe câu chuyện về “Sơn tặc cường hào giết khâm sai đại nhân”.
Ai có thể ngờ rằng họ lại được nghe một câu chuyện bí ẩn về sức mạnh kỳ lạ và hỗn loạn đến như vậy chứ “Đại tiên Hoàng Tử Bì thi pháp, khâm sai đại nhân mất tích”
“Điện Hạ và Minh Phi nương nương nếu muốn điều tra chuyện này thì phải cẩn thận, nghe nói có rất nhiều người chết dưới tay Hoàng Đại Tiên rồi, ở ngọn núi kia có sát khí rất nặng.” Thuộc quan Tần Vương phủ nhỏ giọng khuyên nhủ.
Minh Lan Nhược xoa mi tâm, nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện Hạ nghĩ thế nào?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cầm dao găm trong tay chơi đùa hồi lâu.
Hắn ta đột nhiên nheo đôi mắt phượng lại: “Xúc phạm quỷ thần? Giết một người là tội phạm, giết mười người là đồ tể. Trên chiến trường bản vương đã lấy đi mạng của ngàn vạn vong hồn rồi. Cho dù có là bạo chúa thì làm sao mà giết người nhiều hơn ta được chứ?”
So giết người sao? Ngũ Tiên nhảm nhí đó có thể giết nhiều người hơn hắn ta, có nhiều sát khi hơn hắn ta được sao?
Hắn ta đâm đao lên bàn, cười lạnh nói: “Ồ, nếu thật sự có đại tiên Hoàng Tử Bì, ta nhất định sẽ tiêu diệt hang ổ của bọn nó!”
Thuộc quan Tần Vương nghẹn ngào.
Đúng vậy, làm gì có ai giết nhiều người hơn vị đại tướng quân này được chứ?
Ngay cả vị Thiên Tuế Gia ở Đông Xưởng được mọi người kính sợ kia cũng không thể so sánh được.
Đôi mắt như sao của Minh Lan Nhược hơi cong lên, hiếm nàng khi đồng ý với Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ nói đúng, ta sợ là có người muốn che đậy sự thật nào đó dưới danh nghĩa ma quỷ.”
Ví dụ như: bắt cóc phụ thân của nàng và giam giữ những tinh nhuê do Tần Vương cử đến.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy nàng vậy mà lại khen ngợi hắn ta, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ phức tạp…
“Hiện tại không có tin tức gì về Quốc Công cả, có lẽ ông ấy vẫn đang bị giam. Tuy nhiên, Tri phủ thành Hắc Liêu lại không có dấu hiệu gì là muốn tìm kiếm cả. Hẳn là Tri phủ thành Hắc Liêu phải biết nội tình gì đó. Chúng ta nên bắt đầu từ tri phủ thành Hắc Liêu, như vậy chắc là sẽ tìm được tin tức.”
Minh Lan Nhược cũng nghĩ vậy. nàng sắp đi gặp người của Xích Huyết Quân nên kiếm cớ tách ra để hỏi thăm tin tức.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hiển nhiên cũng muốn ra ngoài làm việc một mình, đương nhiên cũng đồng ý.
Cả hai thống nhất địa điểm gặp nhau vào buổi chiều rồi chia tay. Bốn chiếc xe ngựa giống hệt nhau lần lượt rời khỏi khách điếm, khó biết xe nào mới là xe có người.
“Nghĩa phụ, chúng ta làm sao bây giờ? Bốn người đánh xe ai cũng ăn mặc giống nhau, đội mũ ở trên đầu, không thể thấy rõ mặt!” Ở lầu ba của khách điếm khác cách đó không xa, Tiểu Tề Tử nhìn thiếu niên hồng y ngồi ở sau lưng mình.
“A, hôm nay ta nhìn thấy nha đầu đó lén la lén lút, có ý thức phản trinh sát mạnh mẽ.” Thiếu niên nhìn chiếc gương cầm tay tuyệt đẹp, thong thả ung dung dán cẩn thận lại cái góc của các lớp da người trên khuôn mặt mình.
Tiểu Tề Tử cẩn thận hỏi: “Người của chúng ta có thể đi theo cả bốn chiếc xe nhưng ngài định đi theo chiếc nào?”
Bây giờ y chỉ cầu nguyện những bí mật mà tiểu cô nãi nãi Minh gia kia giấu kín sẽ không động đến nghịch lân của Thiên Tuế Gia mà thôi.
“Con mèo mà bản tọa nuôi có mùi hôi. Cho dù có biến thành tro thì mũi của bản tọa cũng sẽ nhận ra được.” Thiếu niên mặc hồng y nhướng mày mỉm cười. Nốt ruồi son giữa lông mày có nét yêu dị nhưng lại ẩn chứa chút tức giận ở trong đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất