Hắn ta sẽ biến nàng ta thành một con chó hèn hạ, để nàng ta dù đau khổ nhưng vẫn phải nịnh bợ lấy lòng hắn ta.
Huống chi hai tỷ muội còn có vài phần giống nhau, tạm thời không thể làm gì Minh Lan Nhược thì dùng người thay thế này hả giận cũng không tồi.
Không biết sau này đùa giỡn Minh Lan Nhược ở trước mặt Thương Kiều thì tên hoạn quan kia có đau đớn muốn chết hay không?
Thượng Quan Vũ không kìm được sung sướng cười lạnh, động tác càng thêm thô bạo hơn, hắn ta chờ mong ngày đó, đạp tất cả những người đã từng khinh nhục hắn ta ở dưới chân!
…
“Tỷ tỷ!” Giọng không vui của Tiểu Diễm Tử đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến, cắt ngang cuộc thương lượng của hai người trong phòng.
Minh Lan Nhược quay lại nhìn, thấy mặt hắn xụ ra bước từ ngoài vào, tay còn kéo theo một chiếc diều đã rách nát.
“Làm sao vậy, Đường tam tiểu thư không thích thả diều sao?” Minh Lan Nhược buồn bực hỏi.
Tiểu Diễm Tử tức giận ném mạnh con diều trong tay xuống đất, dẫm chân lên nó, nét mặt vô cùng tối tăm:
“Các ngươi có ý gì, điều tra tin tức thì cứ điều tra, vì sao lại bắt ta chơi cùng với ả họ Đường ngu xuẩn đó!”
Minh Lan Nhược cảm thấy có vài phần áy náy: “Ách… không phải là do tình huống đặc biệt sao.”
Kể từ khi bọn họ vào ở phủ đệ Tri phủ giống như thành lũy này, họ phát hiện bên trong thực sự rộng lớn đến mức có thể so với một nửa hoàng cung, còn có một khu vực hồ lớn.
Dường như nữ nhân Đường Lệ Lan kia rất được sủng ái trong nhóm huynh đệ tỷ muội, dẫn bọn họ vào ở, còn đưa họ đi dạo khắp nơi khoe khoang về đất đai mà không có ai hỏi đến.
Nhưng… Họ phát hiện nơi họ đi lang thang chỉ là chỗ ở của Đường Lệ Lan, hoa viên và những khu vực không quan trọng.
Họ luôn muốn đi đến chỗ ở của tri phủ Hắc Liêu nhưng vẫn không có cách nào tới gần.
Bởi vì nơi ở của Đường Vũ tri phủ Hắc Liêu lại nằm ngay trên đảo giữa hồ, còn có rất nhiều binh lính canh gác!
Vừa nhìn là biết đảo nhỏ giữa hồ có bí mật gì đó.
“Không phải mấy ngày nữa là ngày đại thọ của Hắc Liêu tri phủ sao? Nếu ngươi có thể khiến Đường Lệ Lan dẫn ngươi lên đảo giữa hồ thì chúng ta sẽ bớt việc.” Thượng Quan Hoành Nghiệp lười biếng bắt chéo hai chân, hài hước cười nói.
Minh Lan Nhược vội kéo hắn ta: “Này, ngươi…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp luôn cố tình chọc tức Tiểu Diễm Tử, vất vả lắm mới xoay ngược tình thế thì sao có thể bị khuyên lại, huống chi còn là Minh Lan Nhược đứng ra khuyên hắn ta.
Hắn ta ác ý đánh giá Tiểu Diễm Tử từ trên xuống dưới: “Nói thật, tiểu thái giám như ngươi còn chưa được hưởng qua mùi vị nữ nhân, Đường Lệ Lan cũng không xấu, ngươi không thể thật sự chiếm được nàng ta thì tất nhiên không được coi là bán sắc được…”
“Bốp!” Một cái ly bị ném về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp, dù hắn ta nhanh chóng tránh đi nhưng vẫn bị nước ấm văng đầy đầu!
Nóng đến mức hắn ta vội nhảy dựng lên, tức giận lau mặt: “Con mẹ nó, ngươi điên rồi!”
“Vương đại quan nhân còn không đóng miệng chó của ngươi lại thì lần sau thứ hắt qua chính là nước vừa đun sôi.” Ánh mắt Tiểu Diễm Tử âm trầm lạnh lẽo, phủi ống tay áo.
“Buồn cười, ngươi dám vô lễ với bản vương… tỷ phu ngươi như vậy!” Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận gào rống.
Tiểu Diễm Tử cười lạnh: “Ta làm gì có tỷ phu? Có thì cũng đã chết từ lâu rồi!”
“Được rồi, nói chuyện chính đi!” Minh Lan Nhược cuối cùng không nhìn nổi nữa, đập bàn đứng dậy, ngắt lời hai nam nhân đang tranh cãi.
Hai người kia thật giống như kẻ thù mười tám đời, mỗi lần gặp mặt luôn phải cắn xé nhau.
“Sao vậy, tỷ tỷ cũng muốn ta đi bầu bạn với Đường Lệ Lan sao?” Tiểu Diễm Tử đi đến bên cạnh nàng, tròng mắt nhìn chằm chằm nàng, nét mặt tối tăm.
Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, kéo hắn đến ngoài cửa nói nhỏ: “Ta biết ngươi không thích nàng ta nhưng hôm nay chúng ta muốn đi ra ngoài một chuyến, Thượng Quan Hoành Nghiệp đã nắm được một ít tin tức quan trọng của phụ thân.
Nếu ngươi muốn đi theo chúng ta, Đường Lệ Lan nhất định sẽ dẫn theo một đám người dính sát chúng ta, lúc đó chúng ta làm gì cũng không tiện.”
Đường Lệ Lan thực sự rất thích dính theo Tiểu Diễm Tử, Tiểu Diễm Tử ở nơi nào thì nàng ta sẽ ở đó, còn muốn dẫn theo một đống người để khoe khoang thân phận Thổ công chúa của mình.
Mặc dù nàng cũng khó chịu khi nữ nhân kia quấn lấy Tiểu Diễm Tử.
Nhưng nàng hôm nay nhận được một số tin từ Xích Huyết quân, cần phải đi ra ngoài một chuyến, huống chi Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng có tin tức của phụ thân.
Dù thế nào thì cũng không thể để Đường Lệ Lan bám theo.
Tiểu Diễm Tử nghiến răng nghiến lợi, gương mặt càng thêm khó coi, hạ thấp giọng: “Nàng muốn đi cùng tên gian phu kia ra ngoài, ném ta ở chỗ này sao?”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Gian phu?”
Tiểu Diễm Tử dừng một chút, lúc này mới nhớ tới thân phận của mình.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đổi cách nói: “Ở trước mặt Thiên Tuế Gia, Tần Vương còn không phải là gian phu sao, Gia dặn dò ta phải nhìn tiểu nương nương.”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, xoa giữa mày.
Hôm nay, cho dù như thế nào thì nàng cũng cần phải đi cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp rời khỏi phủ đệ Tri phủ.
Ánh mắt nàng hơi đổi, hạ giọng thử thăm dò: “Tiểu Diễm Tử, ngươi biết ta xem ngươi như là thân tín, lần này ủy khuất ngươi, buổi tối trở về, ta sẽ xuống bếp làm hoành thánh cho ngươi, được không?”
Đời trước, nàng nhớ rằng khi còn nhỏ mình làm món hoành thánh là tuyệt nhất, khi có chuyện muốn cầu Thương Kiều, nàng sẽ làm món hoành thánh cho hắn.
Không biết đời này, còn dùng được chiêu này không?
Tiểu Diễm Tử nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Không cần làm hoành thánh, sau này để Tiểu Diễm Tử hầu hạ tiểu nương nương tắm gội đi. Nếu nương nương xem ta là thân tín thì hãy để cho ta hầu hạ ngài như trước đây, giống như hầu hạ những chủ tử khác ở trong cung là được.”
Hắn dừng một chút, rồi buồn bã nói tiếp: “Từ lần trước Tiểu Diễm Tử hầu hạ nương nương tắm gội xong, ngài không cho ta lại gần ngài hầu hạ, nương nương thật sự coi ta là thân tín sao?”
Minh Lan Nhược: “…”
Tên lừa đảo chết tiệt này lại lấy lời nàng nói để chặn miệng nàng!
Dù nàng không biết lần trước hắn đã làm gì sau khi nàng ngủ nhưng tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Sao nàng còn dám cho hắn lại gần hầu hạ nàng tắm gội nữa!
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gọi nũng nịu của Đường Lệ Lan: “Tiểu Diễm Tử, Tiểu Diễm Tử, ngươi đâu rồi, không phải tỷ tỷ của ngươi nói ngươi sẽ đi thả diều cùng ta sao?”
Minh Lan Nhược mím môi dưới, ngoài cười nhưng trong không cười nói với ‘thiếu niên’ trước mặt: “Được.”
Hắn bán sắc cái rắm, rõ ràng người bán sắc chính là nàng được chưa!
…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất