Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược rút ngân châm dính dược vật từ cổ tay tiều tuỵ của Thái Hậu, vừa chà lau vừa cẩn thận dặn dò.
“Mấy ngày tới con không ở bên cạnh người, người nhất định phải nghe lời Đàm ma ma, chăm sóc sức khỏe thật tốt.”
Thái Hậu dựa vào gối mềm, mặc dù bà gầy hơn nhiều nhưng khí sắc vẫn còn tươi tắn và đôi mắt vẫn có sức sống.
“Được rồi, đừng lải nhải nữa, tiểu nha đầu này thật là, dù con không ở bên ai gia nhưng bên cạnh ai gia vẫn còn y giả tốt!”
Từ khi lần trước bị đại trưởng công chúa Nguyên gia âm thầm dùng thuốc cấm mưu hại, nhóm thái y lại không phát hiện ra gì, Thái Hậu nương nương càng thêm không tin tưởng Thái Y Viện.
Minh Lan Nhược nhìn bà ai oán không khỏi cười nhẹ: “Con đã tiến cử cho người một lão thần y họ Đường. Y thuật của lão ấy rất tốt, người cứ yên tâm, ngài ấy sẽ chăm sóc tốt cho người.”
Thái Hậu thở dài, nhìn Minh Lan Nhược, duỗi tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của nàng: “Con từ nhỏ đã bướng bỉnh, từ khi có con mới trưởng thành, cũng nhạy bén và trầm ổn hơn rất nhiều, Tiểu Hi Nhi là phúc phận của con.”
Minh Lan Nhược nắm lấy tay Thái Hậu, dịu dàng nói: “Ở trong lòng con, người giống như bà ngoại của con, trước kia là Lan Nhược không hiểu chuyện, sau này Lan Nhược sẽ bảo vệ người và những người con yêu thương.”
Thái Hậu nhìn nàng thật sâu, trong mắt có vui mừng và phiền muộn: “Mẫu thân của con thấy con như vậy sẽ rất vui mừng.”
Nói rồi, bà bỗng nhiên liếc mắt nhìn Đàm ma ma.
Đàm ma ma tiến tới, mang theo một chiếc hộp nhỏ.
Thái Hậu mở hộp ra, bên trong là một chiếc khóa phỉ thúy màu vàng kim được khắc những hoa văn độc đáo.
“Đây là di vật của mẫu thân con, là bùa hộ mệnh tổ truyền Tiêu gia, nó vẫn luôn ở đây với ai gia. Từ giờ con hãy bảo quản nó, có lẽ… trong lúc nguy cấp, nó có thể phù hộ con bình an.”
Minh Lan Nhược nhìn chiếc khóa phỉ thúy màu vàng kim rồi lại nhìn về phía Thái Hậu, thấy trong mắt bà mang theo phức tạp nhưng không có ý muốn giải thích.
Minh Lan Nhược cũng không hỏi, chỉ gật đầu tạ ơn: “Tạ Thái Hậu nương nương ân điển.”
Rời khỏi Từ An Cung, nàng sờ soạng chiếc khóa phỉ thúy trong tay áo, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư.
Tại sao Thái Hậu lại giao di vật của mẫu thân cho nàng vào lúc này? Hoặc có phải bà cố ý đợi đến khi nàng phải rời khỏi kinh thành đi Đông Bắc Cương mới đưa cho nàng?
Nghĩ có lẽ sẽ có công dụng khác, nàng cất đi rồi quay sang hỏi Xuân Hoà: “Thế nào, có ai phát hiện ra ngươi không?”
Xuân Hoà lắc đầu: “Ngài yên tâm, nô tỳ ra vào Đông Cung rất cẩn thận, chỉ tiếp xúc với tỳ nữ bên cạnh nhị tiểu thư. Đồ vật đã được giao cho nhị tiểu thư.”
Minh Lan Nhược gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, chúng ta về phủ thôi, ngày mai phải xuất phát, trong phủ còn có nhiều việc phải giải quyết.”
Xuân Hoà có hơi khó hiểu hỏi: “Khi nhị tiểu thư làm Thái Tử Phi đã nhiều lần muốn hại chết ngài và Tiểu Hi thiếu gia, ngài vất vả lắm mới khiến nàng ta bị giam cầm trong tẩm cung.
Chỉ hai năm nữa là nàng ta sẽ bị phế bỏ như một phế nhân, tại sao ngài lại muốn giúp nàng ta phục sủng? Ngài không sợ nàng ta phản bội sao?”
Ánh mắt Minh Lan Nhược đạm bạc lạnh lùng: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, nếu nàng ta không còn ý định làm Thái Tử Phi, ta có thể giúp nàng ta nhưng nàng ta phải trả giá rất lớn.”
Hơn nữa, trong người Minh Nguyệt Oánh có huyết cổ của nàng, bất kỳ dị động nào cũng sẽ bị phát hiện. Minh Nguyệt Oánh sợ hãi cơn đau như bị hàng vạn côn trùng xâm lấn vào tim nên tất nhiên không dám phản bội.
Xuân Hoà gật đầu.
Minh Lan Nhược híp mắt: “Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của phụ thân, phụ thân cũng không muốn thấy Minh Nguyệt Oánh chết. Vì vậy ta cho nàng ta một cơ hội thứ hai.”
Nếu Minh Nguyệt Oánh lại phạm vào ngu xuẩn hại người, nàng cũng không ngại đại nghĩa diệt thân.
Xuân Hoà gật đầu: “Vâng, ngài yên tâm, sau khi chúng ta rời khỏi, cũng sắp xếp xong người tiếp xúc với nhị tiểu thư.”
Chủ tử nói như thế nào, các nàng chỉ cần làm theo là được.
Khi Minh Lan Nhược đang chuẩn bị ra cung, bỗng thấy một bóng người thon dài, khí thế phi phàm được mọi người vây quanh tiến đến.
Nàng sửng sốt, ánh mắt xoay chuyển, chắp tay hành lễ: “Thiên Tuế Gia.”
Thương Kiều nhìn nàng, cười như không cười nói: “Sao Lan Nhược lại ở chỗ này, đang muốn xuất cung sao?”
Minh Lan Nhược vừa gật đầu, hắn cũng gật đầu nói: “Ngươi muốn đi Đông Bắc Cương, bản tọa là cữu cữu cũng không biết đưa thứ gì cho ngươi. Vì vậy, ta sẽ phái người bên cạnh để hầu hạ và bảo vệ ngươi.”
Nói xong, hắn ra hiệu cho một tiểu thái giám đi ra.
Minh Lan Nhược vừa thấy thiếu niên thái giám xinh đẹp tuấn tú kia, theo bản năng lên tiếng hỏi: “Tiểu Diễm Tử?”
Tiểu thái giám kia lập tức gật đầu, kính cẩn nói: “Đúng là tiểu nhân, Minh phi nương nương, tiểu nhân sẽ theo ngài đi Đông Bắc Cương.”
Minh Lan Nhược im lặng, dời ánh mắt từ người Tiểu Diễm Tử sang khuôn mặt Thương Kiều.
Thảo nào dạo gần đây vị gia này lại im lặng như vậy, giống như không hề có cảm giác hay ý kiến gì về chuyuện nàng đi đến Đông Bắc Cương.
Hoàn toàn không giống với tính cách kiêu căng tàn nhẫn lại thích làm chuyện tác oai tác oái của hắn!
Thì ra là đang đợi làm trò tác oái này!
Hắn thực sự xem nàng là đồ ngốc sao?
Tuy tiểu thái giám này thực sự trông giống hệt với “Tiểu Diễm Tử” xuất hiện vào hôm đại hôn nàng gả cho Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nhưng rõ ràng “Tiểu Diễm Tử” xuất hiện tối hôm đó là bản thân Thương Kiều dịch dung, không phải người trước mặt này, nàng vừa nhìn đã nhận ra!
Bây giờ hắn đang tính toán chuyện gì đây?
“Ồ, được, vậy đa tạ Thiên Tuế Gia.” Minh Lan Nhược không phủ nhận nói.
Nàng nhìn Thương Kiều, nheo đôi mắt to: “Vậy thì, bây giờ ta muốn xuất cung thì phải dẫn theo “Tiểu Diễm Tử” này đi?”
Thương Kiều sững người, cũng không ngờ nàng lại chấp nhận người hắn đưa vào nhanh như vậy, còn tưởng rằng phải dùng chút thủ đoạn thì nha đầu này mới chấp nhận.
Câu từ đã chuẩn bị bỗng nhiên không cần dùng đến, hắn đột nhiên ngây người, lập tức liếc nhìn Hoà công công.
Hoà công công cũng bất đắc dĩ, ho khan: “Khụ… Gì nhỉ, trước tiên người không cần vội, Thiên Tuế Gia vẫn còn chuyện muốn dặn dò Tiểu Diễm Tử, sẽ cho hắn đến Minh Phi phủ sau.”
Minh Lan Nhược liếc nhìn Thương Kiều sâu xa: “Vậy sao, cũng được, gia cứ sắp xếp ổn thoả là được.”
Nói rồi nàng hành lễ: “Vậy Lan Nhược đi trước, trong nhà còn có chuyện phải sắp xếp.”
“Ừ… Đi đi.” Thương Kiều gật đầu, khẽ nheo mắt đối với biểu hiện quá mức “ngoan ngoãn” này của nàng, bất chợt cảm thấy có chút bất an là thế nào nhỉ?
Minh Lan Nhược quay người dẫn Xuân Hoà rời đi.

Ads
';
Advertisement