Minh Lan Nhược - FULL

Nhưng lúc đó hắn nào có hứng thú đi quan sát thân thể phạm nhân.
Hoà công công khựng lại chốc lát, ông ta liếc nhìn thân thể chủ tử mình, im lặng một lúc, tìm cách nói uyển chuyển…
“Nếu sau này ngài khôi phục bình thường như thế này, lúc sủng hạnh nữ tử thì phải dịu dàng một chút.”
Hơn nữa hiện tại gia không phải ở trạng hưng phấn mà đã thế này rồi, nếu là lúc thân mật gần gũi thì…
Hoà công công lập tức cắt ngang tưởng tượng của mình, ngượng ngùng ho khan một tiếng.
Thương Kiều nghe vậy, đôi mắt phượng liếc nhìn Hoà công công, tâm trạng bỗng chốc cũng không tệ, quay người nhìn một lúc, đột nhiên nâng hai tay, ý bảo Hoà công công lau người cho hắn.
Hắn kiêu ngạo nói: “Có muốn dịu dàng hay không, đương nhiên phải xem biểu hiện của tiểu nương nương rồi.”
Hoà công công vừa hầu hạ thay áo khoác tắm cho hắn, vừa mỉm cười không nói gì.
Đâu là chuyện giữa các chủ tử, ông ta nào dám nói chen vào.
“Đúng rồi, chuyến đi đến Đông Bắc Cương đã chuẩn bị đến đâu rồi?” Thương Kiều thoải mái buộc mái tóc đen như lụa của mình lại, bỗng nhiên lại hỏi.
Hoà công công gật đầu: “Ngài yên tâm, mọi chuyện đã chuẩn bị tốt rồi, bệ hạ chắc chắn sẽ không nghi ngờ ngài cũng đến Đông Bắc Cương.”
Ông ta ngừng lại, có chút chần chừ nói: “Nhưng… Ngài thực sự định cải trang dịch dung, đi theo Minh đại tiểu thư, Tần Vương sao? Nhỡ đâu bị phát hiện…”
“Với loại ngu xuẩn như Thượng Quan Hoành Nghiệp thì có thể phát hiện ra gì chứ?” Thương Kiều không bận tâm cười lạnh.
Hoà công công im lặng không nói, từ sau khi Thiên Tuế gia vào Cẩm Y Vệ Đông Xưởng, bản lĩnh cải trang dịch dung này xuất thần nhập hoá, dù sao chuyện cải trang điều tra cũng là kỹ năng độc nhất của Đông Xưởng…
Nhưng ông ta nói không phải là Tần Vương, dù sao thời gian Tần Vương ở chung với Đốc chủ cũng ngắn.
Nhưng Minh đại tiểu thư và Thiên Tuế Gia chung đụng lâu ngày như vậy, tâm trạng Đốc chủ lại dễ dàng bị ảnh hưởng bởt Minh đại tiểu thư, sợ là giấu đầu lòi đuôi thôi.
Bản lĩnh cải trang do thám của Thiên Tuế Gia thường ngày e rằng không phát huy được đến một nửa.
Hoà công công thở dài.
Thương Kiều không để tâm đến những lời đó, bước ra ngoài và nhận lấy ly trà từ tay Hòa công công: “Ngày mai vào cung một chuyến.”
Hoà công công chỉ đành gật đầu: “Vâng.”
Bỗng dưng, ông ta nhớ ra điều gì, cảm khái nhìn Thương Kiều: “Ngày mai lại là ngày Tịnh Sự Viện kiểm tra tình huống tịnh thân của mọi người trong cung.”
Tay đang bưng trà của Thương Kiều dừng lại một lúc, nhàn nhạt nói: “Năm đó nếu không phải nhờ lão Hoà công công chuẩn bị trước cho người trong Tịnh Sự Viện, năm nào cũng phải kiểm tra như thế thật khó mà giấu được.”
Toàn bộ thái giám trong cung phải trải qua tình huống tịnh thân hàng năm để phòng ngừa có nam nhân trà trộn vào gây ô uế huyết mạch hoàng gia.
Hoà công công cười khổ: “Ngài cũng đừng đề cao lão nô. Ngài vì che giấu thân phận mà luyện ma công, khiến cơ thể và sinh lý như người già yếu, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Lão nô chuẩn bị những việc đó chỉ làm thêm một phần bảo đảm mà thôi.”
Cũng may Gia may mắn gặp được Minh đại tiểu thư và Đường lão đại phu, hiện tại còn có thể khôi phục bình thường, hơn nữa…
Đừng nhìn thân thể Thương Kiều hiện tại trông có vẻ gầy gò và ốm yếu. Nhưng nơi đó khôi phục kích cỡ như bình thường thì cũng rất đáng tự hào và kiêu ngạo.
Hoạn quan có hai loại người, một loại là người bình thường bị thiến, còn một loại là người trời sinh không phát dục hoàn chỉnh, cả đời sẽ như trẻ con.
Loại sau rất hiếm thấy, các chủ tử và các nương nương trong cung thường thích người như vậy hầu hạ, vì họ cho rằng loại người trời sinh không phải nam nhân càng “sạch sẽ” và thông minh hơn.
Cho nên thái giám hoạn quan phụ trách mua người trong cung sẽ thường tìm kiếm và vơ vét những thiếu niên, hài tử có đặc điểm này ở khắp nơi để đưa vào cung đào tạo.
Khi Thương Kiều còn là thiếu niên đã âm thầm tạo ra cái bẫy này, thiết kế Minh đế “Cứu” hắn, sau khi Minh đế biết hắn là loại “Yếu sinh lý” hiếm có, lại thấy hắn tuấn tú lanh lợi mới đặc cách cho phép hắn hầu hạ bút mực và nước trà ở thư phòng.
Nhưng mỗi năm cũng phải làm kiểm tra thân thể, cho đến khi hắn nắm quyền Đông Xưởng mới không cần kiểm tra.
Thương Kiều than nhẹ: “Mấy năm nay ông cũng vất vả, cũng chịu ấm ức nhiều, cũng may còn có các ngươi ở bên, rõ ràng là thống lĩnh ám vệ hoàng gia mà phải dùng bí thuật để đổi mặt, tịnh thân để trở thành hoạn quan.”
Lão Hoà lại một lần nữa rưng rưng nước mắt: “Lão nô không chỉ vì ân huệ của tiên đế mà nguyện trung thành. Chính vì cả gia đình lão nô năm đó nhờ Mai phi nương nương cứu mạng, ngài là cốt nhục của ngài ấy nên dù lão nô có chết cũng phải bảo vệ ngài!”
Ám vệ hoàng gia thật ra chưa bao giờ xuất hiện công khai. Năm đó, khi xảy ra cung biến, bên trong bọn họ có người phản bội mới khiến tiên đế nhanh chóng rơi vào tay đám phản nghịch.
Thương Kiều không thể đồng cảm với câu nói đầu tiên của lão Hoà, đối với người được gọi là phụ hoàng ấy, khi ông ta bán đứng mẫu tử hắn để bảo toàn mạng sống của mình thì hắn đã không còn chút cảm tình nào với người đó.
Càng miễn bàn nam nhân kia bởi vì mẫu thân xuất thân dị tộc, tuy cho mẫu thân đủ sủng ái nhưng vẫn nuôi mẫu thân và hắn ở trong núi hành cung giống như ngoại thất.
Người phụ hoàng đó chưa bao giờ thực sự coi trọng hắn, chỉ đơn giản xem hắn là tạp chủng hỗn huyết, hoàn toàn không có ý định đưa hắn vào cung, càng không nói đến việc trở thành người thừa kế.
Hắn suýt chút nữa không thể được điền vào ngọc điệp của hoàng gia, cũng do Thái Hậu nhìn thấy vậy khó chịu nên vào năm hắn bảy tuổi mới được đề tên vào ngọc điệp.
Nhưng chỗ tốt chính là vì gần như không ai trên triều đình biết đến sự tồn tại của ‘nhi tử Mai phi’ như hắn nên hắn mới có thể dễ dàng ẩn náu bên cạnh Minh đế.
Nhớ lại những chuyện đã qua càng cảm thấy phiền lòng.
Hắn nheo mắt phượng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh đêm hiếm có với mây mù và sao sáng đầy trời.
“Chớp mắt đã mười mấy năm, sắp hai mươi năm… Cảnh vật vẫn vậy nhưng người đã mất. Dù sao cũng coi như đã được một phần ước nguyện, tiểu cô nương năm đó đã ở trong tay bản tọa.”
Hắn hơi nghiêng người, lộ ra nụ cười nhẹ và dịu dàng.
Không biết tối nay tiểu nương nương của hắn đang làm cái gì, trong mơ có thấy hắn không.
……
Sáng sớm hôm sau, Minh Lan Nhược vào cung thi châm cho Thái Hậu.
“Trông khí sắc của người đã tốt lên rất nhiều, chỉ là nhớ đừng để bị trúng gió, ít hôm nữa khoẻ hơn lại ra ngoài đi dạo một lát.”

Ads
';
Advertisement