Dường như ả ta muốn toàn bộ cơ thể mình dựa vào lồng ngực của người đàn ông nhưng khi bộ ngực đầy đặn ấy chuẩn bị lộ ra thì ả ta lại không dám tựa vào lòng hắn.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ có khí chất lạnh lùng khó đoán, hắn nhắm mắt làm ngơ với sắc đẹp trước mặt, chỉ mím đôi môi mỏng đỏ tươi của mình, thờ ơ nói: “Không có gì, chắc là ta nhìn nhầm người rồi.”
Cô nương của hắn sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.
Nói xong hắn dẫn theo hộ vệ đi thẳng tới nơi đấu giá ở phía xa xa.
Thiếu nữ hụt hẫng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, hậm hực: “Ngài lúc nào cũng lạnh lùng vậy.”
“Nhưng không phải là nàng thích cái sự lạnh lùng của đại nhân sao?” một người đàn ông Tô Đan tóc xoăn, to cao đeo mặt nạ khác nhìn ả ta cười khà khà.
Thiếu nữ liếm đôi môi đỏ mọng: “Cho dù là tính cách hay thân hình của đại nhân thì cũng đều quyến rũ.”
“Nhưng thật đáng tiếc hắn lại chẳng thể thỏa mãn nàng, hắn đã thiếu mất thứ của đàn ông, nàng biết mà!” người đàn ông tóc xoăn cười nham hiểm, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của ả ta.
Thiếu nữ đẩy người đàn ông ra, hừ một tiếng: “Thế thì có làm sao?”
Trong nơi chợ đen này cho dù có là thân phận gì thì cũng đều là khách quý, cao nhất sẽ được gọi là “khách quý”.
Chỉ có vị khách đó mới được những người bề trên gọi là “đại nhân”.
“Chậc chậc, nhưng đừng có chọc giận ngài ấy, nữ nhân hầu hạ hắn lần trước bị bị bẻ gãy tay chân rồi ném ra ngoài đấy.” Người đàn ông tóc xoăn có lòng nhắc nhở thiếu nữ.
Thiếu nữ trợn mắt: “Ta là phó tổng quản của phòng đấu giá, ta với đám thấp kém kia không giống nhau!”
Ả ta quyến rũ nghịch mái tóc xoăn: “Và cũng không phải là ta chưa từng hầu hạ người đàn ông khuyết tật nào lúc còn ở hậu cung Tô Đan. Ta có thể khiến hắn ngài thấy thỏa mãn, chỉ là đại nhân chưa biết bản lĩnh này của ta mà thôi!”
Trong hậu cung Tô Đan cũng chỉ có thái giám, đại thái giám tổng quản sẽ là người nắm giữ tương lai của hầu hết các phi tần nên tự khắc sẽ có nữ nhân muốn lấy lòng ông ta.
Nói rồi, ả ta vặn vẹo thân hình đầy đặn của mình, lắc lư dẫn người đuổi tới trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ quỷ: “Ngài đợi ta với.”
Trong bãi săn, Minh Lan Nhược đã có mặt trên khán đài, nàng ra hiệu cho Từ Tú Dật cầm cung màu đỏ bắn liên tiếp hai phát.
Từ Tú Dật lấy ra mũi tên thứ ba, ngón cái đeo nhẫn ngọc kéo căng dây cung nhắm chuẩn vào người trong bãi săn, một tiếng “Ối” vang lên.
Mũi tên sắc nhọn mạnh mẽ bay đi, một tiếng “keng” ngân đều vì mũi tên ấy đã chặn được một mũi tên khác đang bay về phía đám đông!
“Vãi, các ngươi cố ý phải phông? Lần nào bọn ta phóng tên các ngươi đều bắn chúng rơi xuống, có thằng chó nào chơi như các ngươi không?” Hai người đàn ông cung tên xanh ở khán đài đối diện tức giận dậm chân nhưng không dám tiếp tục bắn nữa.
Đám đông bỏ ra 50 lượng cá cược đang đứng quanh xem không nhịn được mà bàn tán.
“Làm gì vậy trời, có cái tên nô lệ như này mà cũng không giết được!”
“Biết khi nào mới giết hết được mấy con ‘súc sinh’ này đây, thế còn cược cái đéo gì nữa!”
“Hai con mụ đàn bà kia bị điên à!”
Những người nô lệ trong bãi săn sợ hãi, nhiều người run rẩy, kinh hãi thở dốc quỳ xuống đất nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù bọn họ có tự nguyện hay bị ép bán tới đây làm “con mồi” để bị săn bắn, mua vui cho bọn quý tộc thì khi đối mặt với cái chết, bản năng sinh tồn của họ cũng sẽ khiến họ trốn thoát và tồn tại được.
Tên quản gia đeo mặt nạ hề vừa giận dữ vừa u ám nghiêm nghị nói: “Này hai vị khách, các ngươi tới đây để gây sự sao? Chỗ này không phải nơi để các cô nương chơi trò thương người đâu!”
Không phải hắn chưa bao giờ gặp trường hợp các tiểu thư nhà quý tộc tự cho mình lương thiện tới đây gây rắc rối, đối với cái kiểu tiểu thư quý tộc đạo đức giả như này bọn họ bình thường sẽ cho đối phương bài học rồi ném họ ra ngoài.
Minh Lan Nhược lạnh lùng cầm lá vàng, gõ liên tục nhìn khán đài: “Trò chơi săn bắn của các ngươi không phải là để người chơi sao? Không phải là cứ có tiền thì thích làm gì cũng được sao?”
Quản gia đeo mặt nạ hề gật đầu: “Đúng vậy…”
“Vậy coi như xong, ta thì chỉ có tiền nên dù đắt đến đâu cũng chơi được.” Minh Lan Nhược khinh thường búng ngón tay.
Sau đó Cảnh Minh lấy từ tay áo ra một xấp ngân phiếu ném lên bàn.
Mắt tên quản gia mặt nạ hề suýt chút nữa rơi ra ngoài khi thấy một xấp ngân phiếu, đống đó khoảng chừng… 10000 lượng đó! Tổng doanh thu một tháng của chợ đen cũng tầm này!
Người có thể tùy hứng chi ra một đống tiền trong kinh thành này cũng khá hiếm đấy! Hai tỷ muội kỳ lạ này đến từ đâu thế?
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Em ta thích chơi trò thương người đấy, có vấn đề gì không? Miễn là nó vui vẻ thoải mái, ta chiều tất! Hôm nay ta có thể chi ra giá gấp ba lần để nó có thể chơi trò thương người ở đây thì ngày mai…”
Nàng nheo mắt nhìn tên quản gia mặt nạ hề, khẽ cười: “Em ta thích chơi trò săn giết, cho dù các ngươi có mở nơi chơi cái trò thương người thì ta cũng sẽ cho nó vào đó săn bắt!”
Tên quản gia đó ngẩn người ra, một lúc rồi mà não vẫn chưa phản ứng kịp, vẫn chưa hiểu câu Minh Lan Nhược nói có ý gì.
“Vụt!” Một tên đội xanh nhân lúc Minh Lan Nhược và quản gia nói chuyện đã giương mũi tên lên bắn vào một gã nô lệ cao lớn ở dưới bãi săn!
Gã nô lệ cao lớn đó là của đội đỏ, lúc đầu tiên hắn ta đã cứu hai mẹ con, vừa nãy còn dám ngăn cản, để những nô lệ khác tránh được những mũi tên bắn đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất