“Đây là sự kiện tiêu biểu của chợ đen chúng tôi: Lễ hội săn bắn. Mỗi năm chỉ tổ chức năm lần, đây là lần đầu tiên trong năm nay, bên trong đó toàn là những ‘con mồi người’.”
Tên quản gia mặt nạ hề đó cười híp mắt bắt đầu giới thiệu: “Người chỉ cần nộp 50 lượng bạc là có thể đặt cược nhưng nếu muốn làm người săn bắn thì phải nộp 1000 lượng bạc trở lên mới được!”
Hàng rào bao xung quanh bãi săn nhưng thứ bị săn bên trong không phải động vật, mà là con người sống.
Những người này bị gọi là “súc sinh”, mỗi lần tổng cộng có 20 người, chia thành 10 người một đội, trên người họ có bia bắn tên bằng vải với hai màu xanh và đỏ cho mỗi đội.
Bọn họ là “con mồi” bị săn đuổi, chạy trốn trong bãi săn.
Những vị khách trả 1000 lượng bạc sẽ trở thành thợ săn, hai người một đội, cũng chia thành đội xanh đội đỏ. Bốn người trên khán đài sẽ lần lượt giương cung bắn những “con mồi” hình người ấy.
Đội nào giết hết con mồi của đội đối phương trước thì đội đó thắng.
Mấy người không có nhiều tiền khác chỉ có thể ngồi đặt cược xem đội thợ săn nào sẽ giết sạch “con mồi” hình người của đội kia trước.
Nói trắng ra là giết người cho vui.
Lúc tên quản gia giới thiệu, một “con mồi” khác ở xa được thả ra, bị tên hộ vệ cầm giáo đuổi ra chạy trong hoảng loạn.
Nhìn thấy mấy tên ở trên khán đài thích thú cười rộ lên, sau khi dây cung rung lên những mũi tên lông đen bay nhanh sẽ giết chết vài “con mồi” hoặc khiến chúng bị thương.
“Đừng mà… cứu mạng với!”
“Tha cho con ta đi!”
Những tiếng la hét, khóc lóc thút thít, thê thảm của trẻ con khiến người nghe run rẩy cả người.
Nhưng đổi lại được chỉ là tiếng cười thích thú và tiếng chửi mắng của những người đặt cược trên khán đài.
“Đừng bắn vào ngực… bắn vào chân ý, từ từ thôi, một tý đã giết hết bọn chúng thì lấy cái gì mà chơi!”
“Chậc, giết chậm quá thì đối phương giết sạch con mồi của đội mình, thế thì chúng ta sẽ mất hết ngân lượng mất, nhất định phải bắn vào ngực!”
Một người phụ nữ trung niên ôm đứa trẻ, không chạy nổi nên loạng choạng ngã xuống đất, suýt thì bắn trúng vào ngực, mũi tên xuyên qua người phụ nữ và đứa bé cắm xuống đất.
Một tên nô lệ cao to đã kéo bọn họ nên bọn họ mới có thể may mắn tránh được.
Tên nô lệ ấy bị một mũi tên bắn xuyên qua vai, hắn ta đau đớn gào lên như con dã thú.
Từ Tú Dật thấy vậy mặt trắng bệch, không khỏi tức giận nói: “Các ngươi coi con người là con mồi ư?”
Mấy người này điên thật rồi!
Tên quản gia đeo mặt nạ hề chẳng hề tức giận mà còn nhàn nhã nói: “Khi bị săn bắn súc sinh chỉ biết chạy lung tung, đâu có giống loài người khi bị đuổi giết sẽ biết nghĩ ra mọi cách và hợp tác để trốn đâu, tất nhiên cái sự kích thích khi săn mồi ấy sẽ rất thú vị rồi!”
Hắn vừa nói vừa cười khà khà.
“Hơn nữa những người này hầu hết đều tự nguyện bán mình làm ‘con mồi’ hoặc bị người nhà bán. Còn một nhóm là người tị nạn đến từ Đông Bắc Tân Cương, nếu không dựa vào chúng tôi sống qua ngày thì bọn họ đã chết từ lâu rồi. Chúng tôi cũng chỉ là làm ăn kiếm tiền thôi, không có gì phải xấu hổ cả!”
Từ Tú Dật muốn nói gì đó nhưng bị Minh Lan Nhược ngăn cản.
Nàng nháy mắt với Từ Tú Dật rồi thư thái hỏi: “Muốn làm thợ săn cần tốn 1000 lượng bạc phải không? Hai chúng ta thì mất 2000 lượng đúng chứ?”
Tên quản gia mặt nạ hề ngẩn người: “Nhưng trò chơi đã bắt đầu rồi, nếu hai người muốn làm thợ săn thì đợi đến ván sau được không, hôm nay có tổng cộng ba ván săn mồi cơ.”
Lan Minh Nhược bình tĩnh nói: “Sáu nghìn lượng!”
Tên quản gia mặt nạ hề kia ngẩn người, giá gấp tận ba lần?
Hắn thay đổi sắc mặt ngay, cười vui vẻ nói: “Mời quý khách!”
Minh Lan Nhược nhìn Cảnh Minh, Cảnh Minh mặt không chút biểu cảm lấy ra ngân phiếu từ trong tay áo, đếm đủ sáu tờ rồi đưa cho tên quản gia đeo mặt nạ hề kia.
Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật được quản gia dẫn đi đến trước bãi săn và còn được long trọng chào đón.
Từ Tú Dật hai mắt đỏ hoe, không nhịn được mà kéo tay áo Lan Minh Nhược, nhỏ giọng hỏi: “Chị… chị muốn cứu người bên trong sao, e rằng người trong chợ đen sẽ không đồng ý đâu.”
Nàng ta lần đầu tiên đến đây nên chắc chắn chưa từng thấy “thương vụ mua bán” nào đẫm máu tàn khốc như vậy.
Nhưng trong lúc tức giận và xót xa, nàng cũng ngầm hiểu rằng nếu muốn cứu mấy người này chỉ với sự nhiệt huyết và dũng cảm thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Chợ đen, chợ đen toàn là những thứ đẫm máu tàn khốc và mờ ám.
“Giết người” hợp pháp là một hoạt động nổi tiếng nhất của chúng nên làm sao có thể để Minh Lan Nhược cướp đi tất cả “con mồi” cơ chứ?
“Ta có ý nghĩ riêng của ta, ta nhớ muội từng nói mũi tên của muội rất chính xác, nên tùy cơ hội mà hành động đi.” Minh Lan Nhược vỗ nhẹ vào mu bàn tay của nàng ta.
Ánh mắt của nàng ta ngày càng trở nên lạnh lùng hơn khi nhìn những người đang chạy và la hét thảm thiết bên trong.
Mạng sống con người còn không bằng mạng của súc sinh… Lẽ nào bên Đông Bắc Tân Cương bi thảm đến thế sao?
Từ Tú Dật gật đầu nhưng trong thâm tâm nàng ta vẫn đang rất hỗn loạn, dù không biết rốt cuộc Minh Lan Nhược muốn làm gì nhưng vẫn tự nguyện đi vào cùng Minh Lan Nhược!
Nhóm bốn người của Minh Lan Nhược đi vào bãi săn, cách đó không xa có một người cao lớn mặc áo choàng đen thêu mặt trăng màu máu đỏ tươi, đeo một nửa mặt nạ răng nanh quỷ đột nhiên dừng lại và hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng bọn họ.
“Ngài sao thế?” Người đi cạnh hắn cũng dừng lại.
Bên cạnh hắn ta là một thiếu nữ Tô Đan tóc màu hạt dẻ, mắt xanh, che mặt bằng tấm rèm hạt và ăn mặc rất quyến rũ để lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, đang lắc quạt đuôi công của mình và nũng nịu hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất