Nàng ta hâm mộ loại năng lực và tầm mắt không câu nệ hậu viện này của Minh Lan Nhược biết chừng nào.
Trong mắt thon dài của Từ Tú Dật hiện lên một chút ánh sáng, trong lòng nàng ta đột nhiên quyết định một chủ ý.
Minh tỷ tỷ muốn đến chợ đen sao?
…
Minh Lan Nhược nhìn hai chiếc lá vàng ròng khắc hình cá vàng trên bàn, hơi nhướng mày: “Đây là…”
Từ Tú Dật cười nói: “Có một cuộc đấu giá tháng năm ở chợ đen Kinh Thành, tin tức và hàng hóa từ khắp nơi đều hội tụ tại đó, đây là vé vào cửa cho khách quý mà ta đã lấy được từ Hải Hôn Bá phu nhân.”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Là Hải Hôn Bá đã tiêu hết tiền đính hôn của nữ nhi mình rồi còn gả mấy nữ nhi đó cho thương nhân để đổi lấy tiền ư?”
Đối với một người như Hải Hôn Bá, xuất thân từ một gia tộc nhưng gả nữ nhi của mình cho thương nhân để đổi lấy tiền, đây cũng là lí do đầu tiên khiến rất nhiều người coi thường bọn họ.
“Đúng vậy, Hải Hôn Bá đời thứ ba không có công danh, theo luật, thế hệ sau sẽ bị tước đi tước vị, bọn họ không gánh nổi tước vị bèn nghĩ vớt lấy chút tiền, buổi đấu giá này không có người quen thì không vào được.”
Minh Lan Nhược xoa xoa lá cá vàng kim, nhướng đôi mắt sáng lên nhìn nàng ấy: “Vô sự mà ân cần không phải lừa đảo thì là trộm cướp, nói đi, nha đầu người muốn làm cái gì?”
Từ Tú Dật mỉm cười, không để ý nàng trêu chọc chính mình: “Ta muốn cùng tỷ tỷ đi chợ đen đấu giá, về sau đi theo cạnh Minh tỷ tỷ học hành.”
Minh Lan Nhược hơi nhướng mày, đang định từ chối: “Chỗ đó ngư long hỗn tạp như vậy, nếu muội xảy ra chuyện gì, ta biết giải thích sao với Từ đại nhân!”
Từ Tú Dật nhìn xung quanh không có ai, đột nhiên duỗi ra một bàn tay gầy gò, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, đồng thời dùng sức ấn xuống, “Bụp!”
Chỉ nhìn thấy một vết nứt trên bàn gỗ vàng Ty Nam!
Minh Lan Nhược khẽ mở đôi mắt xinh đẹp, không thể tin được nhìn Từ Tú Dật: “Ngươi… ngươi biết võ thuật?”
Hơn nữa tu vi cũng không tệ!
Nếu như tiểu ớt cay của Mạc Phi Yến tới nói cho nàng rằng nàng ấy biết võ công, có lẽ nàng sẽ không kinh ngạc như vậy!
Nhưng Từ Tú Dật… một tay trâm hoa chữ nhỏ, một quyển “Khuyên Quân Thư”, tài nữ được ca ngợi khắp kinh thành, cách cư xử của nàng ấy được khen ngợi là nhã nhặn thanh lãnh nhưng một tiểu thư điển hình xuất thân từ một gia đình quý tộc… lại biết võ thuật?
Từ Tú Dật mỉm cười ấm áp: “Ngoại tổ nhà ta là truyền nhân đời thứ mười một của Thái Cực Quyền, thái ngoại tổ của ta từ trần tục trở về làm quan.”
Nàng ấy dừng lại: “Khi còn nhỏ ta đã luyện tập Thái Cực Quyền cùng các ca ca để rèn luyện thân thể, vô tình ta lại trở thành người học giỏi nhất, chỉ là có chút uyên thâm mà thôi.”
Minh Lan Nhược ngơ ngác: “Còn về kỵ xạ của ngươi…”
Từ Tú Dật khiêm tốn rót trà cho nàng: “Quân tử lục nghệ: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, phụ thân ta cũng yêu cầu ta học cùng các ca ca, những cái khác không giỏi bằng các ca ca ta nhưng ngự và xạ thì không tệ.”
Trong quân tử lục nghệ, ngự là đánh xe cưỡi ngựa, xạ chính là bắn tên.
Minh Lan Nhược không nói nên lời.
Giỏi thật, đúng là giỏi thật!
Chẳng trách lúc đó khi trưởng tử Chu gia phái người mai phục thuyền của bọn họ ở hồ Minh Xuân, chính bản thân đã có chuẩn bị nên không chút hoảng loạn.
Nhưng cô nương Từ Tú Dật này lại vững vàng hơn những người khác, thậm chí còn an ủi những cô nương khác, lúc đó chỉ nghĩ cô nương Từ Tú Dật này có tính tình điềm tĩnh.
Ai mà biết được rằng… một tiểu thư nhã nhặn thanh lãnh, khi lên ngựa có thể bắn cung, khi xuống ngựa có thể dùng một tay đánh chết một con bò!
Cảm giác không nhất quán này đúng là tuyệt vời.
“Có lẽ năng lực tự vệ của ta tốt hơn Minh tỷ tỷ, phụ thân ta cũng cho phép ta đi theo tỷ rồi, liệu ta có thể đi được không?” Từ Tú Dật nhìn nàng và mỉm cười.
Minh Lan Nhược nhìn nàng ấy, không nhịn được cười lên: “Được rồi, nếu ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, nghĩa là đã tính sẵn rằng ta không thể từ chối ngươi.”
Người trong Xích Huyết Quân cũng biết về chợ đen này nhưng nếu không được mời, không phải khách quen thì không được vào khu vực đấu giá.
Hai tấm lá vàng này đã đưa đến đúng lúc.
Từ Đại Nhân đồng ý cho nữ nhi của ông ấy thân thiết với nàng, điều này cũng thể hiện sự đồng tình của ông đối với nàng.
Nàng nhớ rằng dù kiếp trước cuộc chiến giữa Thái Tử và Tần Vương có khốc liệt đến đâu, phe trung lập của Đại Lý Tự Khanh Từ Đại Nhân và Ngự Sử Trung Thừa vẫn không bị ảnh hưởng bởi cuộc đấu tranh giữa hai bên, thờ ơ lạnh nhạt, điều này cho thấy sức mạnh của họ không thể xem thường.
Nếu những người này có thể thu phục được về phe mình, vậy thì về sau… có lợi rất lớn!
“Vậy thì để ta chuẩn bị, ba ngày nữa sẽ xuất phát vào buổi tối!” Từ Tú Dật cười nói.
…
Đông Xưởng
“Chủ tử, ba ngày nữa, chợ đen sẽ có động thái lớn, ngài nên đến đó xem một chút.” Tiều Tề Tử đặt một tập sổ sách trước mặt Thương Kiều.
Thương Kiều nhìn sổ sách trong tay, lật lại, nhướng mày: “Trường săn sắp mở cửa trở lại?”
Tiểu Tề Tử gật đầu: “Đó là ý của Thái tử điện hạ, nghe nói trong chợ đen sẽ bán đấu giá những thứ liên quan đến Tiêu gia.”
Trong mắt Thương Kiều hiện lên một tia tức giận, hắn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Đi thông báo với người ở chợ đen rằng ta sẽ đến đó sau ba ngày nữa.”
“Vâng.” Tiểu Tề Tử nói.
…
Ba ngày sau, Từ Tú Dật cho người đem tới hai bộ áo choàng đen, cùng với hai chiếc mặt nạ màu trắng mạ vàng che gần hết khuôn mặt.
Minh Lan Nhược mặc áo choàng, đeo mặt nạ và mang theo Cảnh Minh, người có võ thuật cao nhất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất